Lô gíc của
đàn ông
Một người đàn
ông thành đạt quyết định lấy vợ đã suy nghĩ rất lâu về việc không biết nên chọn
ai trong số ba cô gái rất yêu anh ta. Người này quyết định đưa cho mỗi người
5000 đô la và để xem họ sử dụng số tiền này như thế nào.
Cô thứ nhất đem
số tiền này mua những bộ quần áo đẹp, những mỹ phẩm đắt tiền và đến những nơi
làm đẹp. Cô làm tất cả để cho mình trở nên đẹp hơn. Cô gái này nói với người
đàn ông:
– Em rất yêu anh
và em muốn để cho mọi người biết rằng anh có người vợ đẹp nhất.
Cô thứ hai đem
số tiền này mua sắm cho người chồng tương lai. Cô sắm những bộ áo vét mới,
những chiếc cà vạt đẹp và những áo sơ mi cùng bộ đồ sửa xe ô tô, và nói:
– Anh là người
quan trọng nhất của đời em, bởi thế em tiêu tất cả tiền vì anh.
Cô thứ ba đem số
tiền này đi kinh doanh, kiếm thêm được 5000 đô la. Cô đem số tiền này trả lại
cho người đàn ông và nói:
– Em yêu anh! Em
làm điều này để cho anh hiểu rằng em là người thông minh và không hoang
phí.
Người đàn ông
suy nghĩ rất mông lung và cuối cùng chọn cưới người có số đo vòng một lớn nhất.
Hét lên khi
cãi lộn
Thầy giáo hỏi
những học trò của mình:
– Người ta hét
lên khi cãi lộn với nhau. Các em có biết vì sao không?
Một người học
trò trả lời:
– Người ta kêu
lên vì họ mất đi sự điềm tĩnh.
Thầy giáo hỏi
tiếp:
– Nhưng kêu to
lên để làm gì khi mà người cãi lộn với mình ở rất gần? Chẳng lẽ người ta không
thể nói nhỏ được? Hét lên với người khác thì để mà làm gì, nếu như mình giận?
Những người học
trò khác đưa ra những câu trả lời khác nhau, nhưng không có câu trả lời nào làm
cho thầy giáo hài lòng cả. Cuối cùng thầy giáo nói:
– Khi người ta
không bằng lòng với nhau và cãi lộn thì con tim của họ ở rất xa nhau. Để che đi
khoảng cách này và để nghe ra nhau, họ phải hét lên. Họ càng cãi nhau mạnh thì
khoảng cách giữa hai con tim càng lớn, và họ càng phải kêu to.
Và điều gì xảy
ra giữa hai người khi mà họ yêu nhau? Họ không hề kêu to, mà ngược lại, họ nói
rất nhỏ nhẹ. Điều này xảy ra là vì hai con tim yêu thì ở rất gần nhau, khoảng
cách giữa họ là rất nhỏ.
Còn khi người ta
càng yêu nhau mạnh hơn nữa, thì điều gì xảy ra? – Thầy giáo tiếp tục – những
người yêu nhau này không nói mà chỉ thầm thì, và họ cảm thấy càng gần nhau hơn
trong tình yêu. Rồi sau đó, họ thậm chí không thầm thì nữa. Họ chỉ nhìn vào mắt
nhau là hoàn toàn hiểu hết mà không cần nói lời.
Bởi thế, khi các
em cãi nhau với người mình yêu thì cố gắng đừng để cho hai con tim rời xa nhau.
Đừng nói những lời làm cho cự ly giữa hai người càng thêm xa cách. Vì rằng có
thể đến một ngày cự ly này quá lớn, khi đó sẽ không còn đường quay trở
lại.
Vợ Tổng thống
Một hôm Tổng
thống Mỹ và phu nhân của mình đi ra một ngọn đồi gần nhà chơi và họ chỉ đi hai
người. Trên đường về, họ ghé vào một cây xăng bên đường để đổ xăng.
Phu nhân Tổng
thống nhận ra người bán xăng là anh bạn xưa học cùng lớp với mình. Một câu
chuyện tình cảm ngắn ngủi giữa hai người trong một tình huống như vậy.
Trên đường về
nhà, Tổng thống vừa lái xe vừa nhìn sang vợ của mình, ghen tuông nói:
- Ngày xưa em mà
lấy anh ta thì giờ chỉ là vợ của một người bán xăng.
Phu nhân trả lời
cũng ghen tuông không kém:
- Nói như anh
thì bây giờ anh chỉ làm người bán xăng còn anh ta đã làm Tổng thống.
Tình yêu đích
thực
Một lần, khi Đức
Phật và các đệ tử của Ngài đang ngồi nghỉ dưới bóng của một cây bồ đề lớn thì
có một gái điếm chạy đến. Vừa nhìn thấy khuôn mặt thánh thiện, sáng ngời vẻ đẹp
như tiên thần của Ngài, cô gái đã yêu ngay, trong sự phấn chấn cao độ, với vòng
tay rộng mở, cô kêu lên:
- Hỡi người đàn
ông tuyệt đẹp và đang tỏa sáng, em yêu anh!
Những đệ tử, vốn
đã đoạn tuyệt với đời sống hôn nhân, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi nghe Đức
Thế Tôn nói với cô gái điếm:
- Ta cũng yêu
em, nhưng hỡi người yêu dấu, em đừng động đến ta lúc này.
Cô gái điếm hỏi:
- Anh gọi em là
người yêu dấu và em yêu anh, vậy thì tại sao anh lại cấm em động chạm đến anh?
Đức Thế Tôn trả
lời:
- Hỡi người yêu
dấu, ta nhắc lại, bây giờ chưa phải lúc, sau này ta sẽ đến với em. Ta muốn kiểm
tra tình yêu của mình!
Các đệ tử nghĩ
trong lòng: “Chẳng lẽ Đức Thế Tôn lại yêu cô gái điếm?”
Mấy năm sau đó,
khi Đức Phật đang ngồi thiền cùng với các đệ tử, bỗng nhiên Ngài kêu lên:
- Ta cần phải
đi, người phụ nữ yêu dấu gọi ta, bây giờ quả thực nàng cần đến ta.
Các đệ tử cũng
chạy đi theo Đức Phật, người mà họ nghĩ rằng đã yêu cô gái điếm và bây giờ chạy
đến để gặp cô ta. Tất cả cùng chạy đến ngôi làng, nơi họ gặp cô gái điếm mấy
năm về trước. Cô gái vẫn ở đó. Thân thể tuyệt đẹp của cô gái ngày nào bây giờ
lở loét và đầy mụn. Các đệ tử cảm thấy vô cùng thất vọng, còn Đức Phật bế thân
thể gầy gò của cô gái đến nhà thương và nói với nàng:
- Hỡi người yêu
dấu, ta đã đến để kiểm tra tình yêu của mình đối với em và thực hiện lời đã hứa
với em. Từ lâu ta đã chờ cơ hội để thể hiện tình yêu đích thực đối với em, vì
rằng, ta yêu em khi mà những người khác đã không còn yêu em nữa, ta ôm em khi
mà tất cả bạn bè của em không muốn chạm đến người em.
Sau khi chữa
lành bệnh, cô gái này trở thành học trò của Đức Phật.
Bảy loại vợ
Một hôm Đức Phật
đến dự lễ cúng dường ở nhà cư sĩ Tu Đạt Đa giàu có thì nghe tiếng cãi cọ từ nhà
dưới vọng lên. Đức Phật hỏi Tu Đạt Đa:
- Có chuyện gì
mà người ta ầm ĩ lên thế, giống như bà hàng cá bị mất trộm thúng cá vậy?
Chủ nhà chia sẻ
với Đức Phật về nỗi khổ tâm của mình. Ông nói rằng trong nhà có cô con dâu tên
là Sujata. Cô dâu là con của một gia đình rất giàu có, cô không nghe lời chồng,
không nghe lời bố mẹ chồng và không thích cúng dường.
Đức Phật cho gọi
Sujata lên và hỏi:
- Sujata, có bảy
loại vợ trên đời này. Đó là vợ như sát nhân, vợ như trộm cướp, vợ như chủ nhân,
vợ như người mẹ, vợ như em gái, vợ như người bạn và vợ như người hầu. Con thuộc
loại vợ nào, hãy nói cho Như Lai biết.
Sujata quên hết
vẻ cao ngạo thường ngày, khiêm tốn trả lời Đức Phật:
- Bạch Đức Thế
Tôn, con không hiểu hết ý nghĩa của những lời ngắn gọn như vậy.
- Nghe này, Sujata,
nghe rồi hãy nhớ giữ lại trong trái tim của con.
Và Đức Phật bắt
đầu mô tả bảy loại vợ, bắt đầu từ người vợ xấu xa nhất, người này ghét bỏ
chồng, thông dâm với người khác và thường xuyên làm điều ác với chồng… và kết
thúc ở người vợ ngoan hiền nhất, người này giống như một người hầu: luôn luôn
làm theo ý chồng, luôn ngoan ngoãn và luôn quan tâm đến những việc làm của
chồng.
- Đấy, có bảy
loại vợ như thế. Con thuộc loại vợ nào?
- Bạch Đức Thế
Tôn, kể từ ngày hôm nay, có thể gọi con là người vợ giống như nàng hầu, luôn
ngoan ngoãn nghe theo ý chồng và luôn quan tâm đến những việc làm của chồng.
Sư Long Thọ
và tên trộm
Sư Long Thọ
(Nagarjuna) - một trong những luận sư vĩ đại nhất của Phật giáo có lần đi chu
du thiên hạ. Hoàng đế Ấn Độ là một người rất hâm mộ sư Long Thọ đã tặng ông một
cái chén to bằng vàng để đi khất thực. Cái chén vàng là một vật rất quí giá còn
Long Thọ là một nhà sư bán khỏa thân.
Một tên trộm đi
ngang qua đã không thể tin vào mắt mình: một vật quí giá như vậy lại ở trong
tay một người đàn ông nghèo này! Và tên trộm đã đi theo ông.
Sư Long Thọ dừng
lại nghỉ đêm tại một tu viện cũ nát. Tên trộm vui mừng vì may mắn, và hắn nghĩ:
- Đến đêm, khi
ông ta ngủ thiếp đi, ta sẽ đến lấy chén mà không có bất kỳ khó khăn nào.
Và hắn trốn đằng
sau một bức tường.
Sư Long Thọ cảm
nhận được và hiểu rằng người đàn ông này muốn làm gì. Ông bước ra và nói:
- Ngươi cứ việc
đến lấy chén đi để ta có thể ngủ yên. Ta không muốn làm cho ngươi trở thành một
tên trộm, vì vậy ta đã suy nghĩ và quyết định tặng nó cho ngươi. Đằng nào thì
ngươi cũng lấy, vậy thì tại sao lại không tặng nó cho ngươi? Hãy cầm lấy!
Tên trộm không
ngờ sự việc lại xảy ra như vậy. Hắn bước đến và cúi đầu dưới bàn chân của sư
Long Thọ. Ông nói:
- Bây giờ thì
ngươi có thể đi được rồi bởi vì ta không còn gì khác. Hãy vui mừng và hãy để
cho ta được yên.
Nhưng tên trộm
nói:
- Xin chờ con
một chút hỡi con người thánh thiện. Con cũng muốn trở thành một người không
quyến luyến với vật chất. Ngài làm cho con cảm thấy rất khổ sở. Liệu có một con
đường mà con có thể đạt được đỉnh cao của sự giác ngộ?
Sư Long Thọ nói:
- Có, có con
đường như vậy!
Tên trộm nói:
- Nhưng Ngài
đừng nói với con rằng trước tiên con phải bỏ ăn trộm. Bởi vì con đã từng đến
nhiều vị thánh và thần bí, tất cả đều nói: “Trước tiên hãy bỏ ăn trộm”. Con đã
cố gắng thử, nhưng con không thể đáp ứng điều kiện này.
Sư Long Thọ nói:
- Rõ một điều,
con chưa gặp được một người thần bí thực sự. Con đã gặp những kẻ mà trước đây
cũng từng trộm cắp. Nếu không, tại sao một người nào đó lại lo lắng rằng con là
một tên trộm? Con cứ việc ăn trộm! Đó không phải là việc của ta. Ta không quan
tâm. Chỉ có một điều ta yêu cầu con: hãy đi và làm những gì con đang làm, nhưng
làm điều đó một cách có ý thức. Đừng làm bất cứ điều gì một cách máy móc. Hãy nhận
biết những gì con đang làm.
Tên trộm nói:
- Điều này thì
con đồng ý. Con sẽ cố gắng thử.
Sư Long Thọ trả
lời:
- Ta sẽ chờ đợi
con ở đây, trong tu viện này mười lăm ngày. Con có thể đến đây và cho ta biết
tất cả.
Vào ngày thứ
mười, tên trộm đến tu viện và nói:
- Ngài giỏi
thật! Con đã thử làm và con đã may mắn. Một hôm con lẻn vào một ngôi nhà. Ở đó
có rất nhiều của cải. Con nhớ lời đã hứa, nên có sự giác ngộ và con cảm thấy
một sự bình tĩnh và một sự thờ ơ làm cho con không muốn ăn cắp, con không thể lấy
gì mang theo mình.
Sư Long Thọ nói:
- Đó là những gì
con đã hiểu. Bây giờ tất cả mọi thứ phụ thuộc vào sự lựa chọn của con. Con có
thể không tiếp nhận sự giác ngộ và vẫn là một tên trộm, hoặc con có thể tiếp
nhận sự giác ngộ và trở thành một con người khác. Con cứ việc tiếp tục ăn trộm,
nếu con có thể làm điều đó với sự giác ngộ. Thì khi đó ta không còn gì lo lắng
cho con nữa.
Tên trộm nói:
- Nhưng điều đó
là không thể. Con đã cố gắng thử. Nếu con giác ngộ thì con không thể ăn trộm.
Quả thật, Ngài đã bắt gặp con. Con đã không thể từ bỏ được sự giác ngộ này. Con
cảm nhận được hương vị của nó.
Thượng Đế ở
khắp nơi
Nanak, người
sáng lập ra đạo Sikh – một trong những tôn giáo lớn của thế giới, là một người
giản dị và rất đẹp. Ông chỉ có một đệ tử, người mà không bao giờ ông dạy cho
một điều gì. Ông chỉ đơn giản là rất say mê hát còn đệ tử hát theo và chơi một
nhạc cụ đơn giản.
Chuyện kể rằng,
một lần Nanak đã đi chu du thiên hạ. Ông đi khắp Ả Rập Xêút và đến Mecca, một
nơi thiêng liêng của người Hồi giáo – đó là hòn đá đen ở Kaaba. Lúc này trời đã
tối. Nanak cầu nguyện và nằm xuống nghỉ ngơi. Nhưng những người canh giữ đền
thờ đã chạy đến và nói rằng hành vi như vậy dường như họ không thể tin được.
- Ngài đến từ Ấn
Độ, nơi mà mọi người đều biết làm thế nào để được tôn trọng. Ngài đặt bàn chân
của Ngài hướng về hòn đá thiêng của chúng tôi. Điều này làm xúc phạm đến tình
cảm tôn giáo của chúng tôi. Đối với chúng tôi, đá này là Thượng Đế, là thần
thánh.
Nanak nói:
- Các bạn nói
rằng Thượng Đế của các bạn ở trong đá, nhưng Thượng Đế của tôi không ở trong
cái gì cả. Vì thế, bất cứ nơi nào tôi quay chân của tôi, Thượng Đế sẽ ở
đó!
Cao thượng và
xảo quyệt
Đất nước Ấn Độ
đã nhiều lần làm cho nhiều kẻ xâm lược bị thất bại. Một trong những kẻ xâm lược
như vậy là Muhammad của Ghazni. Ông ta đã tấn công Ấn Độ và mười tám lần và cả
mười tám lần đều bị thất bại.
Trong lần cuối
cùng bị đánh bại, ông ta đã trú ẩn trong một hang động, giống như một con chó
bị đánh tơi tả. Ông ta ngồi đó, xem xét vị trí của mình, ông để ý đến những con
nhện giăng tơ.
Muhammad quan
sát hành động của con nhện. Khi cơn mưa rơi xuống, con nhện cố gắng để bám vào
mạng nhện nhưng nó bị vỡ ra và con nhện rơi xuống. Nó rơi đúng mười tám lần,
nhưng đến lần thứ mười chín đã thành công.
Muhammad đột
nhiên reo hò, ông ta nghĩ đó là một dấu hiệu của số phận. Ông ta đã nghĩ đến
việc làm sao mà trở về trong thất bại. Lần nào cũng bị đánh bại. Hàng ngàn binh
lính đã thiệt mạng vì sự cầm quân yếu kém của ông.
Prithviraj
Chauhan, người đang đứng ở biên giới là người cai trị khu vực biên giới của Ấn
Độ. Ông đã mười tám lần đánh bại Muhammad. Người ta khuyên ông là nên đánh tiếp
vào hang ổ của kẻ thù. Họ nói rằng Muhammad sẽ lại tiếp tục đánh sang, bởi thế
cần phải đánh cho tan tác.
Nhưng Prithviraj
Chauhan là một người nhân đạo. Ông nói: “Những người sống ở trong nước của
Muhammad không phải là kẻ thù của chúng ta, họ không có tội gì cả. Quân đội của
chúng ta không phải là để chinh phục đất nước khác. Nếu chúng lại đến một lần
nữa, chúng ta sẽ đánh tan chúng một lần nữa”…
Nhưng ông đã
không nghĩ rằng Muhammad công ngay lập tức sau khi bị thất bại. Quân đội của Ấn
Độ đã vừa giải tán. Muhammad đột nhiên tấn công và giành được chiến thắng.
Prithviraj bị
bắt và theo lệnh của Muhammad ông bị móc cả hai con mắt. Đấy là sự trả thù cho
những thất bại trước đó.
Prithviraj là
một người đàn ông rất đẹp trai và là một cung thủ lão luyện. Trong thời gian
chờ án tử hình, ông cùng với người bạn – nhà thơ ngồi trong nhà tù. Khi họ bị
đưa đến một cánh đồng để hành quyết, người bạn – nhà thơ nọ yêu cầu Muhammad
một điều. Ông nói:
- Prithviraj là
một cung thủ cừ khôi, xin cho phép ông bắn một mũi tên cuối cùng trước khi
chết. Muhammad cảm thấy buồn cười vì người mù thì làm sao mà bắn cung được nữa
nên đã ra lệnh mang cung tên đến. Người bạn – nhà thơ quay sang hỏi Muhammad
một điều gì đấy. Ngay trong khoảnh khắc này một mũi tên bắn vào Muhammad và
xuyên qua tim.
Nhà phẫu
thuật số 1
Ngày xưa có một
bác sĩ trở thành người đứng đầu Hội phẫu thuật quốc gia. Trong ngày ông được
bầu, người ta tổ chức buổi tiệc long trọng để chúc mừng nhưng ông rất buồn bã.
Một người bạn hỏi:
- Tại sao cậu
buồn thế? Cậu trở thành chuyên gia phẫu thuật số 1. Cả nước không có ai bằng
cậu mà tại sao cậu buồn?
Nhà phẫu thuật trả
lời:
- Tớ chưa bao
giờ mong muốn trở thành một bác sĩ phẫu thuật. Tớ thành công ở lĩnh vực không
hề mong muốn, và bây giờ thì là điều không tránh khỏi. Giá như tớ thất bại thì
còn cơ hội nhưng giờ thì chịu.
Người bạn bảo:
- Cậu đừng có
đùa. Vợ con cậu hạnh phúc, gia đình, họ hàng cậu hạnh phúc. Tất cả lấy làm tự
hào, ai cũng kính trọng cậu.
- Nhưng tớ không
tự hào, không kính trọng mình – đó mới là điều cơ bản. Ngày xưa tớ mơ ước trở
thành một vũ công nhưng bố mẹ không cho phép, tớ phải nghe lời bố mẹ. Tớ là
người yếu đuối. Tớ cảm thấy bất hạnh vì đã trở thành một bác sĩ phẫu thuật
giỏi. Tớ buồn vì mình là một vũ công thất bại. Đấy là điều bất hạnh.
Sự mãn nguyện từ
thiên nhiên chứ không phải từ xã hội. Bạn mang số phận theo mình, nhưng cái đó
là vô thức. Hãy nghe theo nó. Không ai biết bạn đạt được điều gì nhưng bạn sẽ
nhận thức được điều này. Bạn có thể không nhận được giải Nobel vì giải Nobel
không bao giờ trao cho những người mãn nguyện. Không một ai trong số những
người mãn nguyện được nhận giải Nobel – không Đức Phật, không Jesus Christ. Và
điều này cũng sẽ không xảy ra trong tương lai, vì rằng giải Nobel trao cho
những người phục tùng xã hội, người đạt được những mục đích của xã hội chứ
không phải của mình. Bạn hãy đọc cuốn “Các nhà văn đoạt giải Nobel” và
bạn sẽ không tìm ra những người buồn hơn họ. Nhiều người trong số họ cảm thấy
không mãn nguyện, có người tự tử. Và điều này không hề ngẫu nhiên, trong nó có
một ý nghĩa sâu sắc. Giải thưởng không thể làm cho bạn mãn nguyện. Hãy nghe
theo thiên nhiên vô thức và hãy ép buộc nó một cách có ý thức.
Thói quen ăn
trộm
Bạn sống theo
thói quen – nghĩa là trên thực tế thói quen điều khiển bạn. Tự thói quen cứ
tiếp tục phát triển vì thói quen có năng lượng của mình. Đã đành, thói quen lấy
năng lượng ở bạn, nhưng bạn đã từng sống với nó trong quá khứ thì bạn tiếp tục
sống với nó trong tương lai. Thành ra, thói quen là ông chủ, còn bạn chỉ là đầy
tớ, là cái bóng của nó. Thói quen ra lệnh cho bạn và bạn như người đầy tớ ngoan
ngoãn nghe theo.
Ngày xưa có một giáo
sĩ Ấn Độ giáo chuẩn bị cho chuyến hành hương trong một năm. Ông có ý định sẽ
ghé thăm tất cả những chốn linh thiêng khắp nước. Có cả ngàn người xin được đi
cùng với ông. Một tay kẻ trộm chuyên nghiệp cũng đến nói với giáo sĩ:
- Con biết rằng
con không xứng đáng nhưng con xin ông hãy cho con một cơ hội, con muốn được
tham gia vào chuyến hành hương.
Giáo sĩ trả lời:
- Điều này thì
khó đấy, bởi vì một năm là quãng thời gian không hề ngắn ngủi. Rồi con lại bắt
đầu ăn trộm đồ của người ta, sinh ra rắc rối, tốt nhất là con hãy bỏ ý định
này.
Nhưng tay kẻ
trộm cứ nằng nặc:
- Suốt cả năm
con sẽ không ăn trộm, xin ông cho con được đi cùng. Con xin hứa là sẽ không ăn
trộm của ai một thứ gì.
Giáo sĩ đồng ý.
Nhưng chỉ sau một tuần đã có vấn đề: những người hành hương bị mất đồ. Mà lạ
lùng hơn nữa là không phải bị người nào ăn cắp – chúng chỉ chạy từ túi của
người này sang túi của người khác. Người có thừa đồ nói rằng không hề làm gì cả
và không biết được tại sao nó lại ở trong túi của mình.
Vị giáo sĩ có sự
nghi ngờ của mình nên ông quyết định rình xem. Một hôm, nửa đêm ông giả vờ ngủ
say nhưng thực ra là chú ý lắng nghe và quan sát. Quá nửa đêm tay kẻ trộm xuất
hiện. Hắn ta lấy đồ từ túi này bỏ sang túi khác. Giáo sĩ quát to:
- Con làm gì
đấy, con đã hứa với ta!
- Con vẫn giữ
lời hứa – tên trộm trả lời – con không ăn trộm của ai thứ gì cả. Nhưng mà thói
quen lạ lùng của con… Cứ nửa đêm, nếu con không làm điều gì lỗi lầm thì con
không tài nào ngủ được. Mà chẳng lẽ không ngủ suốt cả năm? Ông là người có lòng
trắc ẩn, xin ông hãy thương con, con không hề ăn trộm! Đồ đạc không mất đi đâu
cả, chúng chỉ đổi chỗ mà thôi. Mặt khác, sau một năm con lại quay về nghề cũ
nên con phải tập luyện để giữ phong độ của mình.
Thói quen bắt
buộc bạn làm những thứ xác định, bạn là nạn nhân của nó. Những người theo Ấn Độ
giáo gọi đấy là Nghiệp. Mỗi hành động mà bạn lặp lại, hoặc mỗi ý nghĩ – vì rằng
ý nghĩ cũng là hành động tinh tế trong đầu – sẽ trở thành ngày một mạnh mẽ hơn.
Nó làm chủ bạn. Khi đó bạn sống cuộc đời của kẻ nô lệ, một người tù. Nhà tù bao
gồm những thói quen, những chế định và những hành động mà bạn đã làm. Nhà tù
này vây lấy bạn, bạn nhầm lẫn trong đó và bạn tiếp tục suy nghĩ, lừa dối mình
rằng đấy là do bạn tự làm.
Gabriel
Marquez về tình yêu và cuộc sống
1. Anh yêu em
không vì em là ai, mà vì anh là ai khi có em bên anh.
2. Không một ai
xứng đáng với nước mắt của em, còn những người xứng đáng thì không làm em khóc.
3. Chỉ vì rằng
ai đấy không yêu em như em muốn, không có nghĩa là người đó không yêu em bằng
tất cả tấm lòng.
4. Người bạn
chân chính – đó là người sẽ cầm tay em và cảm nhận trái tim em.
5. Cách dở nhất
buồn nhớ về một người – là ở cùng người đó và hiểu rằng người đó không bao giờ
là của em.
6. Đừng bao giờ
hết nở nụ cười, ngay cả lúc em buồn bã, vì rằng ai đấy có thể yêu nụ cười của
em.
7. Có thể trên
đời này em chỉ là một con người, nhưng với một ai đấy – em là cả thế giới.
8. Đừng phí thời
gian vì cái người mà không muốn dành thời gian cho em.
9. Có thể Chúa
Trời muốn cho ta gặp không phải những người trước khi ta gặp người duy nhất ấy.
Để khi điều này xảy ra thì ta đã mang ân huệ.
10. Em đừng
khóc, vì rằng nước mắt rồi sẽ cạn. Em hãy cười lên, vì rằng nụ cười đã có từ
xưa.
11. Luôn luôn có
những kẻ muốn làm cho em đau đớn. Cần tiếp tục tin tưởng, chỉ đơn giản là cần
một chút cẩn trọng hơn.
12. Hãy trở
thành người tốt hơn và em sẽ hiểu rằng em là ai, trước khi em gặp một người mới
và em sẽ hy vọng rằng người đó hiểu em.
13. Đừng dốc hết
sức lực, tất cả những gì tốt đẹp đều xảy ra bất ngờ.
Bức thư vĩnh
biệt của Gabriel Marquez
Giá như trong
một khoảnh khắc Chúa Trời quên rằng tôi chỉ là hạt bụi mà ban tặng cho tôi thêm
một chút đời thì tôi có lẽ đã nói hết tất cả những gì tôi đang nghĩ và đã suy
nghĩ như những gì tôi đang nói. Thì tôi đã đánh giá sự vật không theo bấy nhiêu
mà chúng đáng giá mà theo bấy nhiêu mà chúng có ý nghĩa. Thì tôi đã ngủ ít hơn,
mơ ước nhiều hơn và đã hiểu rằng cứ mỗi phút ta nhắm mắt là ta đánh mất sáu
mươi giây ánh sáng. Thì tôi đã bước đi khi tất cả đều dừng, đã thức khi bao
người khác ngủ. Thì tôi đã nghe khi bao người khác nói, giống như thưởng thức
mùi vị của kem sô cô la.
Giá như Chúa
Trời ban tặng cho tôi thêm một khoảnh khắc cuộc đời thì tôi đã ăn mặc khiêm tốn
hơn, thì tôi đã nằm lăn dưới ánh mặt trời để cho tia nắng soi không chỉ lên thể
xác mà cả tâm hồn. Lạy Chúa, giá mà đã có một trái tim thì tôi đã viết tất cả
thù hận của mình vào nước đá và đợi cho đến khi xuất hiện ánh mặt trời. Thì tôi
đã vẽ trường ca của Benedetti bằng ước mơ của Van Gogh trên những vì sao, và
bài Serrat đã trở thành bản Serenade mà tôi đem tặng chị Hằng. Thì tôi đã trút
nước mắt của hoa hồng để cảm nhận nỗi đau vì gai của nó và nụ hôn màu hồng của
những cánh hoa… Lạy Chúa, giá mà tôi hãy còn một mẩu đời thì tôi đã không để
phí một ngày mà không nói gì với những người tôi yêu rằng tôi yêu họ. Thì tôi
đã thuyết phục mỗi người tôi yêu quí trong tình yêu của tôi và đã sống yêu
tình. Thì tôi đã giải thích cho những người nhầm lẫn cho rằng người ta hết yêu
khi người ta già, mà không hiểu rằng, người ta già vì người ta không còn yêu
nữa! Và tôi đã tặng cho con trẻ đôi cánh nhưng cho phép con trẻ tự học cách
bay. Thì tôi đã thuyết phục những người già rằng cái chết không đến với tốc độ
mà với sự lãng quên. Tôi đã từng học được ở mọi người, tôi hiểu rằng cả thế
giới muốn sống trên những ngọn đồi mà không hiểu rằng hạnh phúc đích thực là
làm sao leo lên đồi đấy. Tôi đã hiểu rằng kể từ giây phút ấy, khi đứa trẻ sơ
sinh lần đầu tiên nắm ngón tay của bố trong bàn tay bé bỏng của mình và không
bao giờ thả nữa. Tôi hiểu rằng, một người có quyền nhìn người khác từ trên cao chỉ
khi người này giúp anh ta lên chốn đó. Có vô vàn thứ mà tôi còn có thể học ở
mọi người nhưng chắc gì đã phù hợp với tôi, vì khi người ta đặt tôi vào chiếc
va li này, thì rất tiếc rằng, tôi đã chết. Bạn hãy thường xuyên nói những gì mà
bạn cảm nhận và làm những gì bạn nghĩ.
Giá mà anh biết
rằng hôm nay là lần cuối cùng anh nhìn thấy em ngủ, thì anh đã ôm em rất chặt
và anh cầu Chúa để Ngài biến anh thành thiên thần che chở cho em. Giá mà anh
biết rằng hôm nay là lần cuối cùng anh nhìn thấy em bước ra khỏi cửa thì anh đã
ôm hôn em và gọi em quay lại để ôm hôn em nhiều hơn nữa. Giá mà anh biết rằng
anh đang nghe giọng nói của em lần cuối cùng thì anh đã ghi vào băng tất cả
những gì em nói để được nghe lại điều này mãi mãi. Giá mà anh biết rằng đấy là
những giây phút cuối cùng, khi anh nhìn thấy em, thì anh đã nói: Anh yêu em, mà
không phỏng đoán được rằng em sẽ biết ra điều ấy. Khi nào cũng có ngày mai, và
cuộc đời cho ta thêm một khả năng để sửa sai tất cả, nhưng nếu như anh lầm thì
hôm nay là tất cả những gì còn lại cho ta và anh muốn nói với em rằng anh yêu
em vô cùng và không bao giờ quên em được.
Không người trẻ,
chẳng người già có thể tin tưởng được rằng sẽ có ngày mai. Ngày hôm nay, có thể
là lần cuối cùng, khi bạn đang nhìn thấy những người mà bạn yêu quí. Bởi thế,
đừng chờ đợi một điều gì, hãy làm trong ngày hôm nay, vì rằng nếu ngày mai
không bao giờ đến nữa thì bạn sẽ hối hận về cái ngày mà bạn có thời gian để
dành cho một nụ cười, một vòng tay, một nụ hôn và khi bạn rất bận rộn để thực
hiện điều mong muốn cuối cùng. Hãy nâng đỡ những người thân, thì thầm bên tai
họ rằng họ rất cần cho bạn, hãy yêu mến và đối xử với họ cho cẩn trọng, tìm
thời gian để nói những lời: “lấy làm tiếc”, “xin lỗi”, “cám ơn” và tất cả những
lời của tình yêu mà bạn biết. Không còn ai nhớ bạn chỉ vì những ý nghĩ của bạn.
Hãy cầu xin Đức Chúa Trời cho trí tuệ và sức mạnh để nói những gì mà bạn cảm
nhận. Hãy để cho bạn bè của bạn biết rằng họ quan trọng đối với bạn biết nhường
nào. Nếu bạn không nói điều này ngày hôm nay thì ngày mai sẽ lại vẫn như ngày
hôm qua vậy. Và nếu như bạn không bao giờ làm điều này thì không một thứ gì có
ý nghĩa. Hãy thể hiện những mơ ước của mình. Khoảnh khắc này đã đến.
Tình bạn giữa
đàn ông và phụ nữ
Liệu có không
một tình bạn thực sự giữa đàn ông và phụ nữ? Dường như chỉ những cô cậu đang
mài đũng quần trên ghế nhà trường hay hỏi câu này. Bởi vì họ không hiểu được
tình cảm đặc biệt của mình đối với người bạn khác giới. Tình bạn chăng? Hay là
sự phải lòng?
Theo thời gian
họ trở thành những người bạn tốt và họ tin tình bạn giữa cô và cậu, giữa đàn
ông và phụ nữ. Họ là những kẻ hạnh phúc nhất đời bởi vì họ hãy còn chưa nhận
thức được qui luật cốt lõi của sự hấp dẫn. Họ hãy còn chưa hiểu rằng âm thì hút
dương, dầu cộng hút dấu trừ. Rằng có nhiều thứ ở đời này dựa trên sự trao đổi
năng lượng, rằng tất cả mọi thứ trong đời đều bổ sung cho nhau và sự bổ sung
này, sự trao đổi năng lượng này là phủ nhận trong so sánh.
Tình bạn giữa
đàn ông và phụ nữ là một khái niệm tương đối vì rằng họ là những sinh vật khác
giới và sự hấp dẫn đối với nhau chỉ có thể xảy ra trên cơ sở của sự cảm tình.
Phụ nữ mảnh mai và yếu đuối thì làm sao có thể trở thành người bạn của đàn ông,
vì yếu tố cơ bản của tình bạn là sự giúp đỡ nhau lúc khó khăn. Mà phụ nữ thì
liễu yếu đào tơ làm sao có thể giúp đỡ cho người mà trong tiềm thức họ coi là
người bảo vệ, là trụ cột của gia đình? Còn đàn ông làm sao có thể nhìn thấy ở
phụ nữ một người bạn? Đàn ông trước hết cảm nhận mùi của phụ nữ, đánh giá vẻ
bên ngoài của họ và trong tiềm thức của đàn ông – phụ nữ là đối tượng của dục
tình, là con mái trong đàn. Nếu phụ nữ đẹp ở phương diện này thì bản năng động
vật sẽ chi phối và phụ nữ trở thành con mồi trong mắt đàn ông. Dĩ nhiên, đàn
ông có thể nói về những cái cao thượng, về cái đẹp, coi thường những cái thấp
hèn và tự rằng đó chỉ là tình bạn. Cho đến một ngày…
Có một ngành
khoa học gọi là tâm lý quan hệ. Môn này chuyên nghiên cứu các hình thức khác
nhau của những quan hệ con người, kể cả quan hệ thú vị nhất là tình dục. Đó là
những quan hệ bất kỳ giữa đàn ông và phụ nữ miễn là có ý nghĩa giới tính trong
quan hệ. Có nghĩa là ngay cả quan hệ công việc cũng có thể là quan hệ dục tình
nếu như quan niệm con người là nhân viên hay sếp lẫn lộn với quan niệm của
người đó là người đại diện của giới mình – là đàn ông hoặc phụ nữ. Trên thực
tế, đây là hình thái phổ biến nhất của quan hệ công việc giữa đàn ông và phụ
nữ, mặc dù, những đồng nghiệp của hình thái quan hệ này chắc gì đã có ý định
ngủ với nhau. Theo cách nhìn nhận của môn khoa học này thì tình bạn giữa đàn
ông và phụ nữ là một trong những hình thái đầu tiên của quan hệ dục tình.
Dưới đây là
những biểu hiện của tình bạn cùng giới.
- Bạn bè thường
xuyên trò chuyện với nhau vì họ có những mối quan tâm chung. Họ cùng thích một
điều gì đó và thích cùng nhau làm một việc gì đó như: bàn luận về một vấn đề,
một bộ phim, thích sưu tập tem, thích đi du lịch vv…
- Bạn bè thì tin
tưởng nhau. Họ không giấu nhau một điểm yếu nào đó vì người này sẽ không nói
xấu người kia. Họ không để ý những món quà nhỏ tặng cho nhau hay uống nước ai
trả tiền mấy bữa.
- Bạn bè thì
không coi người này phải có trách nhiệm với người kia. Không có cảnh một người
tổ chức bữa tiệc vui mà người kia nói không thể hoặc không muốn đến dự.
- Bạn bè thì
không ghen tỵ với nhau. Hạnh phúc của người này không trở thành bất hạnh của
người khác. Hơn nữa, bạn bè thì thường là hân hoan một cách chân thành trước
những thành công của nhau.
- Bạn bè thì cảm
thấy có một mối liên hệ mật thiết. Bản chất của mối liên hệ này người ta không
giải thích được. Mối liên hệ này giống như mối liên hệ trong gia đình hay mối
liên hệ vợ chồng nhưng không hẳn thế - vẫn có sự khác nhau.
- Bạn bè thì mỗi
người có cuộc đời riêng. Những người yêu nhau lên kế hoạch cuộc đời mình theo
sự tính toán “chung sống”. Bạn bè thì có cuộc đời riêng nhưng điều này không có
nghĩa là họ không thể thỏa thuận với nhau điều gì.
- Bạn bè thì
thường xuyên giữ mối liên hệ. Vì nếu không thì tình bạn sẽ kết thúc.
Đấy là những nét
cổ điển của tình bạn cùng giới. Đấy cũng là thuộc tính của tình bạn giữa đàn
ông và phụ nữ nhưng với một điều kiện: một người hoặc cả hai muốn nhau nhưng họ
luôn giữ được giới hạn. Có vẻ giống như là một thứ tình yêu cao thượng
(Platonic love).
Nhà văn Sergei
Chekmaev có viết đại ý rằng khi đàn ông và phụ nữ biết chính xác rằng giữa họ
sẽ không xảy ra điều gì (ngoài tình bạn) thì mối quan hệ sẽ trở nên đặc biệt
tin tưởng. Điều này có nghĩa là tình bạn khác giới như là một hình thái của
quan hệ dục tình, xuất hiện trong trường hợp nếu người đàn ông muốn người phụ
nữ và hiểu rằng tình cảm của mình không được đáp lại nhưng vẫn quan tâm đến
người này và chỉ muốn được thỏa mãn bằng những cuộc chuyện trò. Dần dần, mối
liên hệ qua những cuộc trò chuyện được củng cố và xuất hiện tình bạn với tất cả
những thuộc tính của nó, kể cả “bạn bè thì giúp đỡ nhau”.
Họ cảm thấy dễ
chịu khi gần nhau nhưng không có sự bùng nổ, mối quan hệ được hai người gìn giữ
và sự chuyển đổi sau đó thường là điều bất ngờ đối với 1 trong 2 người. Sau đó
mới hiểu ra rằng người kia đã yêu vô vọng từ lâu và bằng lòng với vai người
bạn, thậm chí là đóng vai này một cách có ý thức để không bị từ chối ngay lập
tức, để dù chỉ được trò chuyện với đối tượng của sự say mê. Nếu đấy là những
học sinh, những chàng trai và cô gái thì người yêu trước thường là chàng trai.
Nhưng nếu những người đã trưởng thành thì thường xuất hiện tình huống ngược lại
– người phụ nữ bỗng nhận ra ở sếp của mình hay người bảo trợ của mình một người
đàn ông lý tưởng nhất trần gian nhưng người này bận bịu với quá nhiều sự lựa
chọn hoàn toàn không nghĩ nàng là đối tượng của tình dục.
Có loại tình bạn
giữa người đàn ông đã có vợ và người phụ nữ đã có chồng mà sự bền vững của tình
bạn này phụ thuộc vào quan hệ với một nửa của mình. Những mối quan hệ như vậy,
sớm hay muộn cũng sẽ dẫn họ đến nhà nghỉ, vì rằng trong gia đình không phải lúc
nào cũng “cơm lành canh ngọt”, và nếu như cả hai người trong một thời gian dài
bị cuốn hút vào tình bạn khác giới, nghĩa là họ bị thiếu một cái gì đó ở gia
đình.
Có một loại tình
bạn nữa giữa đàn ông và phụ nữ – đó là hai người ngày trước từng là người yêu
của nhau. Sau đó họ chia tay vì hoàn cảnh nhưng cả hai không muốn mất đi những
trò chuyện tâm tình cũng như về công việc mà họ đã từng tâm sự cùng nhau – và
họ trở thành những người bạn. Trong trường hợp này, tình bạn của hai người bền
vững và ổn định hơn, bởi vì những người bạn khác giới này đã đến từ cái nơi mà
tất cả những người khác đều mong muốn đi vào!
Tất nhiên, tình
cảm giữa đàn ông và phụ nữ, cũng như những tình cảm khác, sớm hay muộn sẽ đi
đến hồi kết thúc. Chỉ đơn giản là vì mỗi người đều phải lo cho gia đình riêng.
Những sở thích chung, những quyền lợi chung sẽ dần mất nhưng giữa họ mãi còn
lại sự kính trọng và sự ấm áp mỗi khi nhớ về nhau. Mà điều này thì quan trọng
hơn mọi thành kiến và đạo đức trong xã hội.
Otto von
Bismarck từng nói rằng: “Tình bạn giữa đàn ông và phụ nữ là thứ tình bạn bền
vững nhất vì rằng nó không hề có sự ganh đua. Quả thật, tình bạn này thường
xuyên trở nên yếu đuối mỗi khi đêm đến”. Đấy là quan điểm của vị tướng, của nhà
chính trị. Dù sao thì trên đời này vẫn có không ít những tình bạn mẫu mực giữa
đàn ông và phụ nữ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét