Nàng
tiên Loreley
Ở gần thị trấn Bacharach trên sông Ranh, treo trên mặt nước là một
vách đá cao dựng đứng. Từ khắp các phía đều không có đường đi đến vách đá này. Không có những
vết nứt hoặc chỗ nhô ra. Nếu không có cánh, không đến được đỉnh cao của nó.
Người đời nói rằng dưới một tảng đá ở đáy vực, trong sâu
thẳm màu xanh lá cây là nơi ở của vị thần sông Ranh. Ông đã xây dựng cho mình
một cung điện trong suốt bằng pha lê. Cá bơi vào vô số các cửa sổ của cung
điện. Tảo trải thảm trên sàn đá bằng cẩm thạch. Từ cuộc sống ở vùng sâu, tối
tăm, ảm đạm và hung dữ vị thần của sông Ranh trở thành một ông già râu bạc. Sát
bên mép nước là một ngôi làng đánh cá. Bên bìa làng, trong một túp lều xiêu vẹo
có một người đánh cá sống cùng đứa con gái có tên là Loreley.
Ai mà không biết người đẹp
Loreley? Chỉ cần nàng buông mái tóc dài màu vàng
óng, thì chúng sẽ che hết bọ quần áo rách rưới của mình: có vẻ như Nữ hoàng đã đến ở trong nhà của người ngư dân nghèo khó.
Vẻ đẹp của Loreley được lan
ruyền khắp nơi. Thanh niên từ các
vùng lân cận tụ tập trước cửa nhà
cô. Người từ xa
đến, chỉ để được xem mái tóc vàng như lửa cháy ở trong túp lều tối và được nghe thấy tiếng hát của Loreley. Cô gái biết rất nhiều bài hát hay.
Cả thời tuổi thơ của cô trôi đi bên bờ sông Ranh. Bởi thế mà người ta nghe thấy niềm vui của con sông trong những bài hát của cô, nghe thấy
những trò đùa và tiếng reo của sóng.
Nhưng một hôm dưới một tảng đá trên bờ
sông Ranh, Loreley thấy một hiệp sĩ trẻ và không hề quen biết. Hiệp sĩ bị lạc trong rừng và đi ra bờ sông nghe
thấy những âm thanh của sóng. Chàng trai nhìn thấy Loreley thì cảm thấy mình như hóa đá.
Chàng không thể hiểu được ai đang ở
trước mặt mình: nàng tiên cá hay cô tiên trong rừng.
Chàng yêu Loreley từ cái nhìn đầu tiên và cô cũng yêu chàng hiệp sĩ.
Hôm đó người cha già đã chờ đợi
Loreley trong tuyệt vọng. Cô gái đã không
trở về nhà. Hiệp sĩ đã đưa cô về lâu đài Stahleck của mình.
Năm lần con đường chạy quanh núi cao rồi hướng về lâu đài của hiệp sĩ. Tòa lâu đài ở trên đỉnh của ngọn núi cao ngất.
Loreley đứng trước gương, nhìn vào gương mà không nhận ra
mình. Cúi đầu, nghiêng vai rồi chau mày một cách nghiêm túc và người đẹp ở trong
gương, mặc áo quần lụa và nhung, lặp lại từng động tác. Chàng hiệp sĩ mê mẩn
những bài hát của Loreley. Chàng thường xuyên nói:
- Em hãy hát cho anh nghe một bài hát đi em.
Tay trong tay họ đi bộ trong rừng. Mái tóc vàng sáng Loreley
tỏa sáng làm cho những cây thông đen như được nến thắp sáng từ những giọt nhựa
thông. Những chú hươu ghé sừng vào bụi. Và chúng đến gần lại để nghe những bài
hát của Loreley. Hiệp sĩ cười và siết tay cầm thanh kiếm để có thể thể bảo vệ người
yêu dấu khỏi thú dữ hoặc những tên cướp.
Còn bà mẹ của hiệp sĩ đang rất lo lắng trong ngôi tháp ảm đạm của mình. Bà cảm thấy run rẩy ngay cả khi ngồi bên lò sưởi. Những người đầy tớ chất thêm
củi vào bếp lò. Những tia lửa bắn tung tóe ra mà
cũng không thể làm ấm cho nữ bá tước già.
Bà run lên vì giận dữ, bà căm thù đứa con
gái của một ngư dân nghèo.
Mái tóc của Loreley vàng óng, nhưng không phải thứ vàng mà bà chủ của tòa lâu đài yêu mến. Nếu thực sự là vàng thì chỉ trong tiền đồng và vàng thỏi. Còn ở đây –
chẳng lẽ những bài hát là của hồi môn?
- Mẹ không còn gì để mà nói với con nữa, con trai ạ. Con
đã mang ai về nhà thế này? – người mẹ nói với chàng hiệp sĩ – con đã làm hoen ố
danh tiếng của dòng họ. Con đã quên mất rằng mình là dòng họ của vua. Mà chẳng
lẽ con chưa có ai để chọn nàng dâu hay sao chứ? Cô gái mà mẹ đã nhắm cho con là
một cô gái xinh đẹp và giàu có, lại là con gái của một hiệp sĩ danh tiếng. Thế
mà con lại chọn cho mình cô con gái của một người làm nghề đánh cá nghèo xác
nghèo xơ. Lời nguyền rủa của mẹ sẽ là món quà cưới cho con.
Chàng hiệp sĩ cúi đầu nghe những lời quở trách của mẹ.
Chàng yêu Loreley nhưng cũng không dám làm trái lời mẹ. Chàng sợ những lời
nguyền rủa của bà.
Còn nữ bá tước già không còn cảm thấy run khi ngồi bên
bếp lửa. Bà đã làm một việc không tốt và bây giờ đã cảm thấy nóng bừng.
Chàng hiệp sĩ nói với Loreley rằng phải đi săn mấy hôm.
Chàng cùng với những thợ săn của mình lên đường trong đêm. Loreley đứng nhìn
qua cửa sổ. Nàng vô cùng buồn bã và cảm nhận một điều gì đó không được tốt
lành. Bỗng cánh cửa mở ra từ từ, nữ bá tước già bước vào phòng của cô. Bà bước
đến và nói với Loreley:
- Con trai của ta đã lừa dối cô. Không phải nó đi săn mà
đến nhà cô dâu cùng mấy đứa bạn mang lễ cưới đến nhà cô dâu. Cô không có việc
gì ở trong nhà này nữa. Nếu cô muốn thì có thể ở lại dự đám cưới của nó. Hãy
xuống bếp giúp việc cho những người đầy tớ, những việc này thì chắc là cô rất
quen.
Loreley cảm thấy trời đất tối sầm. Nàng giật phăng chiếc
dây chuyền vàng, tháo nhẫn vứt xuống chân nữ bá tước rồi chạy khỏi cung điện.
Suốt đêm nàng chạy trong khu rừng tối. Những con cú kêu
trong bóng đêm và nặng nề bay trên đầu cô. Tiếng thú dữ đang gào thét đâu đây
nhưng nàng không thấy sợ. Nàng chỉ sợ gặp lại chàng hiệp sĩ, chỉ sợ nhìn thấy
chàng với vẻ mặt hân hoan và tràn đầy hạnh phúc khi trở về từ nhà của cô dâu
sắp cưới. Chỉ đến khi ánh bình minh bắt đầu le lói thì nàng về đến ngôi làng
đánh cá của mình.
Người cha già gặp cô trên ngưỡng cửa. Nhưng không phải
nhẹ nhàng mà ông trừng mắt nhìn Loreley, và cô cúi đầu xuống. Cô con gái bị làm
nhục thì không có chỗ trong ngôi nhà này. Cô gái bỏ nhà ra đi, đi về đâu mà con
mắt nhìn thấy. Còn ở bên những cánh cổng mà cô đi ngang qua, người ta giơ ngón
tay lên và nói:
- Áo gấm, dây chuyền, nhẫn vàng ở đâu hết rồi em? Sao
không đến làm dâu nhà bá tước?
Suốt
ngày Loreley đi thơ thẩn trong rừng còn khi đêm xuống cô ra bờ sông Ranh, nơi
ngày trước cô đã gặp chàng hiệp sĩ. Và nàng quyết định tự tử: nhảy xuống vực
sâu.
Ánh trăng hờ hững treo trên cao, mặt nước sông dịu êm và
tĩnh lặng. Nhưng đột nhiên nổi sóng. Từ dưới đáy sâu vị thần của sông Ranh nhô
lên chầm chậm. Ngài nhô mái đầu và bờ vai lên khỏi mặt nước. Vương miện pha lê
ngời sáng dưới ánh trăng. Mái tóc dài màu xanh có rong tảo bám vào. Những vỏ sò
bám vào vai. Còn bộ râu lấp lánh ngời ánh bạc.
Loreley bình tĩnh nhìn vị thần. Lúc này đối với nàng
không có gì phải sợ cả. Điều đáng sợ nhất đã từng xảy ra với nàng. Thấy vậy, vị
thần của sông Ranh lên tiếng:
- Ta biết rằng người ta đã xúc phạm con. Nhưng họ đã từng
xúc phạm đến ta cũng không hề ít hơn. Con hãy nghe đây. Ta từng cai quản cả xứ
này. Mọi người luôn đến với ta để nhờ việc này việc nọ. Họ ném những vật quí
giá, những đồng tiền vàng và họ cầu nguyện để ta ban ơn, để ta cho những mẻ
lưới luôn đầy cá. Nhưng rồi ngày tháng trôi qua, tất cả đã quên ta. Vô tình họ
đã lấy đi ở ta vinh quang và sức mạnh. Nếu con bằng lòng ta sẽ cùng với con sẽ
trả thù những người trần. Ta sẽ tiếp thêm sức mạnh thần tiên cho những bài hát
của con. Nhưng con phải nhớ rằng không được cho phép lòng thương hại tồn tại
trong trái tim của con. Nếu con rơi dòng lệ thì con phải chết.
Và Loreley đáp:
- Vâng, con đồng ý.
Bờ vai của vị thần rung lên, một con sóng thật lớn trào
dâng cuốn lấy Loreley rồi đưa nàng lên đỉnh của vách đá cao chót vót. Khi con
sóng giảm đi, vị thần liền chui xuống vực. Ở dưới đó vị thần này thường gây ra
tai nạn chết chóc cho những kẻ đi trên sông.
Khắp nước Đức loan đi một tin đồn: cô con gái Loreley của
một ngư dân đã trở thành một cô tiên ác độc. Cứ mỗi buổi hoàng hôn nàng ngồi
trên vách đá cao chót vót và chải mái tóc vàng. Mái tóc này cháy lên như ngọn
lửa vào mỗi buổi hoàng hôn.
Thế rồi người ta đặt tên cho vách đá này là Loreley.
Loreley cũng chính là tên của cô tiên nọ. Thật khổ cho những ai nghe được câu
hát của Loreley. Vị thần của sông Ranh đã ban một sức mạnh diệu huyền cho những
bài hát và ban sự lãng quên cho người hát nó. Con tim của nàng đã hóa đá, còn
ánh mắt vô hình vẫn dõi nhìn xuống dòng sông. Không một ai có thể cưỡng lại
những bài hát của nàng. Nàng hát cho những kẻ bần hàn về một vương quốc giàu
có. Nàng hứa hẹn chiến thắng và vinh quang cho hiệp sĩ. Cho những ai đang mệt
lử sẽ có được sự bình yên. Và cho những kẻ đang yêu – một mối tình.
Mỗi người đều nghe ra trong những câu
hát của nàng một điều gì mà tâm hồn đang khao khát. Những bài hát của Loreley
luôn mang về cái chết. Giọng hát của nàng bỏ bùa mê rồi sau đó dẫn người ta đi
về vòng nước xoáy. Hãy rời khỏi nơi này, những ngư dân! Hãy coi chừng, vận động
viên bơi lội. Nếu bạn nghe được bài hát của tiên – nghĩa là bạn phải chết!
Người đánh cá buông mái chèo để cho chiếc thuyền trôi theo dòng nước. Người này
quên hết mọi sự trên đời, để cho lời ca làm phép thuật, ngước mắt nhìn Loreley.
Dòng nước xoáy cuốn lấy con thuyền. Không có gì cứu nổi!
Chàng hiệp sĩ trở về từ nhà cô dâu, không còn thấy
Loreley đã vô cùng buồn bã. Mệt mỏi vì những bữa tiệc, chàng cảm thấy ghét cả
cái tên của cô dâu con nhà quyền quí. Chàng đi thơ thẩn trong gian phòng tối và
nhớ lại: nàng đã từng soi gương này, đã từng đứng bên cửa sổ này, từng bị ngã
nơi này và chàng đã nắm lấy bàn tay…
- Tại sao mẹ lại đuổi nàng đi đâu? – chàng trai nói với
nữ bá tước già nua đang ngồi bên lò sưởi nhưng bà đã không còn nghe thấy gì.
Thế rồi chàng cất bước đi xa. Rất nhiều năm chàng chu du
khắp mọi chốn nhưng một nỗi buồn trong lòng không thể nguôi ngoai.
Chàng quay trở về. Bà mẹ già của chàng đã chết. Tòa lâu
đài giờ vắng tanh, cây cỏ mọc um tùm.
Khắp vùng sông Ranh chàng nghe tin đồn về một phù thủy có
mái tóc vàng ngự trên vách đá. Chàng cảm thấy tuyệt vọng, giận dữ và trở nên
điên cuồng. Chàng mang gươm lao vào những ai gọi nàng Loreley của chàng là phù
thủy.
Chàng sai những đầy tớ chuẩn bị ngựa để chàng ra đi.
Chàng phóng ngựa đến bờ sông Ranh. Nhưng không một ai đồng ý chở chàng đến vách
đá Loreley. Chàng hứa sẽ cho họ tất cả tài sản, tất cả những gì mà chàng có.
Chàng ném cho những người đánh cá bị tiền rồi lấy một con thuyền của họ tự chèo
đi. Chàng cố hết sức để chèo thật nhanh. Chàng đã nghe tiếng hát của Loreley
vang lên…
Chàng ngỡ như con thuyền của mình đang bơi giữa không
trung. Không phải những con sóng mà là tiếng hát của Loreley đang vây quanh.
Không phải không khí, không phải gió mà là tiếng hát và mái tóc vàng.
-
Loreley! – chàng hiệp sĩ kêu lên.
Trong
phút chốc, dòng nước xoáy làm lật con thuyền và xô mạnh vào vách đá.
Thế rồi
bốn phía lặng im. Loreley nhìn thấy chàng hiệp sĩ đang chìm dần và nàng thấy
chàng không hề bám vào con thuyền. Một dòng lệ trào ra từ khóe mắt nàng. Nàng
nghĩ rằng phải cứu chàng. Nàng đưa bàn tay của mình xuống dòng sông. Từ vách đá
xuống thấp hơn, thấp hơn rồi nàng đã ngã xuống từ vách đá. Mái tóc vàng của
nàng bồng bềnh trên sóng nước và cả hai cùng biến mất.
Khi đó từ
dưới đáy vực có tiếng vang lên rất mạnh. Người đời nói rằng đó là cung điện
bằng pha lê của vị thần kia sụp đổ. Kể từ ngày đó không còn ai còn nhìn thấy vị
thần kia nữa. Những người dân sống bên sông Ranh từ lâu đã không còn nhớ tới
ông.
Nhưng
Loreley thì người đời không thể nào quên. Mãi mãi còn đây câu chuyện sống động
về mái tóc vàng, về những bài hát diệu huyền và số phận nghiệt ngã. Người ta kể
rằng bây giờ đôi khi vẫn thấy nàng Loreley trong buổi hoàng hôn ngồi trên vách
đá chải mái tóc vàng. Thân thể của nàng trong suốt và giọng hát vẫn còn văng
vẳng đâu đây. Vách đá này được người đời gọi là vách đá Loreley.
Câu
chuyện cổ của nước Đức trên đây kể về cô gái có tên là Loreley. Nàng ngồi trên
vách đá hát hay đến nỗi những người lái tàu bè đi qua đây vì mê giọng hát mà
quên hết việc của mình để tàu thuyền đâm vào vách đá. Câu chuyện đau buồn này xuất
phát từ một thực tế có thật. Ở nơi mà dòng nước của sông Ranh có vẻ rất yên
lặng kia lại cực kỳ nguy hiểm. Vách đá cao 132 mét nằm giữa hai thị trấn Bacharach và Sankt
Goarshausen là nơi thường xuyên xảy ra tai nạn. Rất nhiều thủy thủ đã bị chết ở
đây. Thủ phạm của những tai nạn này được cho là Loreley.
Dựa vào câu chuyện này mà nhà thơ Heinrich Heine viết bài thơ Die Lorelei rất nổi tiếng:
NÀNG TIÊN LÔRƠLÂY
Không hiểu được vì đâu
Mà lòng tôi buồn bã
Câu chuyện từ thời cổ
Cứ vương vấn trong đầu.
Sông Ranh trôi lững lờ
Đêm sắp buông, trời lạnh
Trên núi cao lấp lánh
Ánh nắng buổi chiều tà.
Cô gái đẹp tuyệt trần
Đang ngồi trên mỏm đá
Mái tóc nàng óng ả
Dưới chiếc lược màu vàng.
Vừa chải vừa cất lên
Một khúc ca tình tứ
Giai điệu này quyến rũ
Khiến lòng người xốn xang.
Người trên những chiếc thuyền
Thấy cõi lòng đau khổ
Quên đá ngầm hiểm trở
Chỉ ngước mắt nhìn lên.
Tôi nghĩ những người này
Và bao người đã chết
Chỉ vì mê câu hát
Của nàng Lôrơlây.
Dựa vào câu chuyện này mà nhà thơ Heinrich Heine viết bài thơ Die Lorelei rất nổi tiếng:
NÀNG TIÊN LÔRƠLÂY
Không hiểu được vì đâu
Mà lòng tôi buồn bã
Câu chuyện từ thời cổ
Cứ vương vấn trong đầu.
Sông Ranh trôi lững lờ
Đêm sắp buông, trời lạnh
Trên núi cao lấp lánh
Ánh nắng buổi chiều tà.
Cô gái đẹp tuyệt trần
Đang ngồi trên mỏm đá
Mái tóc nàng óng ả
Dưới chiếc lược màu vàng.
Vừa chải vừa cất lên
Một khúc ca tình tứ
Giai điệu này quyến rũ
Khiến lòng người xốn xang.
Người trên những chiếc thuyền
Thấy cõi lòng đau khổ
Quên đá ngầm hiểm trở
Chỉ ngước mắt nhìn lên.
Tôi nghĩ những người này
Và bao người đã chết
Chỉ vì mê câu hát
Của nàng Lôrơlây.
Die Lorelei
Ich weiss nicht, was soll es bedeuten,
Dass ich so traurig bin,
Ein Märchen aus uralten Zeiten,
Das kommt mir nicht aus dem Sinn.
Die Luft ist kühl und es dunkelt,
Und ruhig fliesst der Rhein;
Der Gipfel des Berges funkelt,
Im Abendsonnenschein.
Die schönste Jungfrau sitzet
Dort oben wunderbar,
Ihr gold’nes Geschmeide blitzet,
Sie kämmt ihr goldenes Haar,
Sie kämmt es mit goldenem Kamme,
Und singt ein Lied dabei;
Das hat eine wundersame,
Gewalt’ge Melodei.
Den Schiffer im kleinen Schiffe,
Ergreift es mit wildem Weh;
Er schaut nicht die Felsenriffe,
Er schaut nur hinauf in die Höh’.
Ich glaube, die Wellen verschlingen
Am Ende Schiffer und Kahn,
Und das hat mit ihrem Singen,
Die Loreley getan.
Và ban nhạc Scorpions sáng tác bài Lorelei cũng nổi tiếng không kém. Chúng tôi dịch nghĩa phần lời bài hát này vì chưa có ai dịch ra tiếng Việt:
LORELEI
Từng có một thời gian chúng ta đi chung trên một con thuyền
Cùng chia sẻ chung một giấc mơ khắp mọi nẻo
Có một nơi chốn mà ta đã tìm nơi trú ẩn chung
Anh chưa bao giờ biết nỗi đau của cái giá mà anh phải trả.
Em đã lừa anh với con dao giấu trong chiếc áo choàng
Mà anh không biết rằng em đã có những chương trình khác
Em làm cho anh tin rằng ta sẽ bên nhau muôn đời muôn kiếp
Và con tim anh trong tay em sẽ mãi mãi vẹn nguyên.
Lorelei
Con tàu của anh đã từng đi ngang qua em đấy
Mặc dù em từng hứa rằng sẽ chỉ đường anh
Và em đã chỉ cho anh lạc lối
Em đã từng là người yêu dấu của anh
Thế mà hóa ra anh đã dại dột vô cùng
Bởi vì anh vẫn tin mỗi lời em nói
Và bây giờ ngạc nhiên, vì sao anh tự hỏi
Lorelei
Đã từng có một thời ôm ấp chúng mình
Mở lòng cho nhau trong sáng bừng ngọn lửa
Từng có một thời, nhưng giờ đây không còn nữa
Đôi khi anh thức giấc trong đêm tối gọi tên em…
Lorelei
Con tàu của anh đã từng đi ngang qua em đấy
Mặc dù em từng hứa rằng sẽ chỉ đường anh
Và em đã chỉ cho anh lạc lối
Em đã từng là người yêu dấu của anh
Thế mà hóa ra anh đã dại dột vô cùng
Bởi vì anh vẫn tin mỗi lời em nói
Và bây giờ ngạc nhiên, vì sao anh tự hỏi
Lorelei
Bây giờ trên dòng sông có ánh sáng chiếu lên
Làm cho mắt anh mù, dù từ nơi xa lắm
Phát súng bắn vào tim nhưng anh dễ dàng cảm nhận
Rằng thật khó vô cùng mà tránh được bài hát của em
Lorelei
© Những giai thoại hay nhất về tình yêu và cuộc sống
LORELEI
There was a time when we sailed on together
Once had a dream that we shared on the way
There was a place where we used to seek shelter
I never knew the pain of the price I would pay
You led me on with a cloak and a dagger
And I didn't know you had made other plans
You had me believe we were meant for forever
I really thought my heart would be safe in your hands
Lorelei
My ship has passed you by
And though you promised me to show the way
You led me astray
You were my Lorelei
What kind of fool was I
Cause I believed in every word you said
And now I wonder why
Lorelei
There was a time when we held one another
Bearing our souls in the light of the flame
Those were the days now I've lost my illusions
Sometimes I wake in the night and I call out your name
Lorelei
My ship has passed you by
And though you promised me to show the way
You led me astray
You were my Lorelei
What kind of fool was I
Cause I believed in every word you said
And now I wonder why
Lorelei
Now there's a light that shines on the river
Blinding my eyes from so far away
Shot through the heart but now I know better
As hard as it is to resist the song that you play
Lohengrin
Công tước của Brabant và
Limburg qua đời để lại tất cả tài sản cho người thừa kế là cô con gái Elsa.
Thiên hạ cho rằng cô gái trẻ này không thể nào cai quản được Vương quốc. Liệu
ai là người sẽ trở thành phu quân của Elsa và sẽ là người bảo vệ Brabant?
Elsa là một cô gái xinh đẹp và
hiền thục. Đôi mắt của cô trong suốt như suối rừng, còn mái tóc vàng dài đến
tận gót chân. Những hiệp sĩ nổi tiếng từ khắp mọi nơi đến để cầu hôn với Elsa
nhưng tất cả đều bị nàng từ chối. Con tim Elsa còn im lặng còn lý trí cũng
không thể khuyên bảo được điều gì.
Thế rồi một hôm có một hiệp sĩ
rất nổi tiếng tên là Friedrich von Telramund. Trong mọi cuộc đấu chàng luôn là
người chiến thắng. Kể từ ngày chàng giết được con rồng ở trong rừng Thụy Điển
thì danh tiếng của chàng còn vang xa hơn nữa. Telramund nói với tất cả quan khách và các hiệp sĩ ở
Brabant và Limburg rằng chàng xứng đáng có được người đẹp, nữ công tước Elsa.
- Thưa quí vị quan khách, ngày
nữ công tước Elsa tròn mười lăm tuổi, công tước cha đã cho gọi tôi đến đây và
ông nói với tôi: “Ta cảm thấy ngày của ta cũng đã sắp hết rồi. Ta muốn ngươi sẽ
là người chồng, người che chở cho con gái Elsa của ta”. Ông đã nói như vậy và
đã làm lễ hứa hôn cho chúng tôi. Bây giờ tôi đến đây để thực hiện những gì đã
hứa.
Tất cả những người thân cận
của Elsa đều cảm thấy ngạc nhiên trước điều này. Họ chưa bao giờ nghe vị công
tước đã quá cố nói rằng đã làm lễ hứa hôn cho Elsa. Thật là tai họa cho Brabant
nếu như Telramund trở thành người cai trị xứ này. Telramund vốn là một người khắc
nghiệt và tham lam. Tất cả đều nhìn về nữ công tước để nghe câu trả lời. Gương
mặt của Elsa tái nhợt, nàng đứng lên từ ngai vàng và nói:
- Ta chưa bao giờ nghe những
lời gian dối hơn như thế. Một năm trước đây hiệp sĩ Telramund đã ngỏ lời cầu
hôn nhưng cha ta đã từ chối, ông nói rằng “Anh ta là một hiệp sĩ dũng cảm nhưng
con tim thì rất khắc nghiệt. Không bao giờ ta gả con gái ta cho người này”. Ta
thề với linh hồn cha ta rằng người đã nói như vậy.
Telramund tiến về phía trước,
rút gươm ra và nói:
- Tôi không hề nói dối. Còn nữ
công tước, sao nàng có thể nói dối như vậy. Tôi xin thề trước thanh gươm hiệp
sĩ rằng nàng đã đồng ý làm vợ của tôi.
Tất cả mọi người đều cảm thấy
rất hồi hộp. Rất nhiều người không có cảm tình với Telramund. Nhưng anh ta đã
thề trước thanh gươm. Chẳng lẽ lại không tin lời thề vốn rất thiêng liêng đối
với mỗi hiệp sĩ?
- Sắp tới vua Heinrich sẽ đến
đây. Tôi sẽ đề nghị nhà vua phán xét việc này – Telramund nói – Nhà vua vốn là
người chính trực, ngài sẽ trả lại điều sự thật. Nàng hãy nghĩ lại đi, một khi
còn chưa muộn, Elsa!
Một thời gian sau đấy, vào một
buổi sáng đẹp trời nhà vua Heinrich cùng với đoàn tùy tùng đến cung điện Anver,
nơi nữ công tước Elsa đang ngự. Nữ công tước mừng rỡ ra đó nhà vua, mời ông
ngồi lên ngai vàng. Nhà vua nhìn Telramund, nhìn Elsa và nói:
- Nhiệm vụ của ta là tìm hiểu
sự thật. Ba ngày nữa bên bờ sông Scheldt sẽ có một phiên tòa phán xét của Chúa
Trời. Hãy để cho ai tin vào chính nghĩa của con thì sẽ vì con mà đấu tay đôi
với Telramund. Con hãy tìm một người bảo vệ cho mình.
Thế là những người tìm kiếm
tỏa ra đi khắp mọi nẻo đường. Elsa cho người đi kiếm ở những cung điện gần xa
nhưng họ đều trở về mà không tìm ra ai cả. Ngay cả những người bạn cũ của cha
cô cũng đều từ chối sự giúp đỡ.
Sang ngày thứ ba có một tin
đồn: sẽ có phiên tòa xét xử nàng Elsa, nữ công tước Brabant. Già trẻ gái trai
từ khắp nơi đổ về. Vua Heinrich ngồi dưới gốc một cây sồi xanh, xung quanh ông
là những hiệp sĩ sát khí đằng đằng, còn trên bãi đất rộng kéo đến tận bờ sông
là đám đông dân chúng. Tất cả bỗng nhiên im lặng. Nữ công tước Elsa xuất hiện
trong bộ quần áo giản dị màu trắng. Mái tóc vàng được thả xuống sát gót chân.
Nàng không mang một thứ đồ trang sức nào trên người mình. Mặc dù thiên hạ vẫn
bàn tán rằng nàng giấu trong người một chiếc bùa hộ mệnh. Đám đông xì xào, thì
thầm. Họ thấy thương cho nàng nữ công tước xinh đẹp, một số khác thì nói rằng:
“Tự nàng có lỗi. Nàng đã không giữ vẹn lời nguyền”.
Elsa bước đến bên gốc sồi xanh
cùng với người nhũ mẫu của mình, nàng quì trước mặt nhà vua. Vua Heinrich vẫy
tay làm hiệu cho những người thổi kèn. Tiếng kèn vang lên khắp bốn phía. Khi
tiếng kèn vừa dứt, những sứ truyền lệnh mặc áo quần sặc sỡ xuất hiện.
- Ai sẵn sàng đứng ra bảo vệ
nữ công tước Elsa của Brabant nào? – những vị sứ truyền lệnh hô to khắp mọi
phía.
Cả đám đông im lặng, sự im
lặng này làm cho Elsa thấy sợ. Nàng run run đứng lên đưa mắt tìm sự ủng hộ.
Nàng nhìn vào đám đông, nhìn vào những vị quan và nhìn vua Heinrich. Tất cả đều
đưa mắt nhìn xuống. Nghĩa là không có ai tin nàng, kể cả những hiệp sĩ trung
thành nhất. Lúc này Elsa hiểu rằng không có ai đứng ra bảo vệ nàng cả. Mà nếu
không có ai ủng hộ nàng, không có ai dám ra đấu với Telramund, thì tòa sẽ phán
xét rằng nàng có lỗi và sẽ chịu sự trừng phạt vì tội không giữ lời nguyện ước.
Với một nỗi buồn đong đầy trong đôi mắt, nàng đưa mắt nhìn khu rừng, nhìn sông
Scheldt như để vĩnh biệt những nơi thân thiết nhất.
Bỗng nhiên trên sông hiện ra
một vật gì đó màu trắng toát. Elsa kêu lên một cách vô tình. Một con thiên nga
màu trắng ghé bờ sông cùng với một con thuyền nhỏ màu vàng. Đám đông nhìn thấy
một hiệp sĩ rất trẻ đang ngủ trong con thuyền.
- Điều kỳ diệu! Điều kỳ diệu!
– cả đám đông kêu lên.
Cả đám đông vây lấy con
thuyền. Họ gọi chàng hiệp sĩ nhưng chàng vẫn ngủ say không nhúc nhích. Bỗng
nhiên con chim ưng của Elsa ghé xuống, trên mỏ của nó là một cây chuông nhỏ màu
vàng. Elsa cầm lấy cây chuông nhỏ và rung lên. Lúc này chàng hiệp sĩ tỉnh ngủ
và bước lên bờ sông. Dưới ánh mặt trời cây gươm và tấm khiên của chàng lấp lóa.
Không một ai ở đây từng biết mặt chàng hiệp sĩ này. Không một ai từng nhìn thấy
con thiên nga màu trắng này. Đôi mắt chàng hiệp sĩ ánh lên một vẻ khác thường
và cả con người chàng như bừng sáng lên.
- Cho phép ta được làm người
bảo vệ cho em, Elsa – chàng hiệp sĩ nói – Em không hề có lỗi. Thanh kiếm của ta
sẽ chứng minh điều này!
Nói rồi chàng cởi găng tay và
vứt xuống chân Telramund. Theo tục lệ, người ta đưa hai hiệp sĩ về hai phía
cuối của cánh đồng. Telramund cưỡi một con ngựa đen. Vua Heinrich vẫy tay ra
hiệu mang cho chàng hiệp sĩ chưa ai biết tên một con ngựa màu trắng.
Tiếp đó vua Heinrich vẫy tay
ra hiệu cho những người thổi kèn. Tiếng kèn vang lên, ra hiệu cho Telramund và
hiệp sĩ Thiên nga bước vào trận đấu.
Trận đấu xảy ra nảy lửa. Hai
thanh gươm chém vào nhau làm lửa bắn ra tung tóe làm cho cả những con chim cũng
sợ hãi bay đi. Đến chiều cả hai đều mệt nhưng chưa bên nào giành được chiến
thắng.
Khi mặt trời bắt đầu lặn xuống
sau cung điện Anver, tia sáng cuối cùng đậu lại trên lưỡi gươm của chàng hiệp
sĩ Thiên nga. Có vẻ như tia sáng này tiếp thêm sức mạnh cho chàng. Một cú đánh
như trời giáng về phía Telramund làm cha hắn ta loạng choạng, con mắt thấy tối
sầm.
- Ta kết thúc ở đây, trời đã
tối rồi – Telramund kêu lên rồi ngã vật xuống đất. Mũ sắt của hắn lăn dài trên
thảm cỏ.
- Nữ công tước Elsa chiến
thắng rồi – tiếng reo vui vang lên. Hiệp sĩ Thiên nga đưa gươm dí sát cổ
Telramund và nói:
- Mi đã vu khống nữ công tước
Elsa hở Friedrich von Telramund. Mi có thừa nhận tội lỗi của mình không?
- Tôi thừa nhận – Telramund
trả lời – xin hãy thương cho tôi, hiệp sĩ!
Hiệp sĩ Thiên nga hướng về vua
Heinrich:
- Đối thủ đã thất bại và xin
rủ lòng thương. Có cho nó sống không, thưa nhà vua?
- Telramund đáng tội chết –
vua Heinrich trả lời – nhưng ngươi tự quyết định về việc cho nó sống hay chết.
- Ta cho mày sống, Telramund –
hiệp sĩ Thiên nga nói – nhưng từ nay thanh gươm của mày chỉ phục vụ cho những
việc làm tốt.
Mười hai hiệp sĩ đầy tớ của
Telramund chạy đến, họ đưa Telramund lên cáng và vội vàng gánh đi.
Tất cả những ai ở xung quanh
Elsa đều cảm thấy vui mừng nhưng con tim của Elsa đang như thắt lại vì một nỗi
sợ hãi. Nàng nghĩ rằng: “Không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Nếu bỗng nhiên
hiệp sĩ Thiên nga sẽ ra đi? Tại vì sao Thiên nga trắng vẫn đậu trên bến, vẫn
chờ ai?” Nhưng lúc này vua Heinrich lên tiếng:
- Hỡi chàng hiệp sĩ, chàng chớ
từ giã nữ công tước Elsa. Chàng hãy nghĩ xem: liệu một cô gái liễu yếu đào tơ
như vậy có thể cai quản nổi Vương quốc này, nơi mà đàn ông thích nhậu nhẹt rồi
mang gươm kiếm đánh nhau, những lâu đài của tổ tiên liên tục trao từ tay này
sang tay khác như những con bài. Xứ Brabant từng chứng kiến biết bao cuộc thanh
trừng đẫm máu. Người dân không thể nào cày cấy vì người ta không biết liệu có
được gặt vụ mùa. Hỡi chàng hiệp sĩ, chàng có muốn lấy Elsa làm vợ, làm người
che chở cho nàng? Và con, Elsa, con có muốn làm vợ chàng hiệp sĩ không, hãy cho
ta biết.
- Dạ thưa vâng, - Elsa cúi đầu
trả lời lặng lẽ. Nhưng chàng hiệp sĩ im lặng. Cuối cùng để phá vỡ sự im lặng
này, chàng nói với Elsa:
- Đối với ta thật không có
hạnh phúc nào lớn hơn là được trở thành phu quân của nàng. Nhưng nàng hãy nhớ
cho một điều: ta không được phép nói tên của mình. Mãi mãi đối với nàng, ta là
hiệp sĩ Thiên nga. Liệu nàng có dám thề với ta rằng nàng sẽ không bao giờ đi
hỏi: ta là ai và ta đến từ đâu?
- Em xin thề với chàng điều
đó! – Elsa trả lời một cách vội vã.
- Nàng hãy suy nghĩ lại một
lần nữa, Elsa, lời thề này nặng lắm.
- Em xin thề, em xin thề với
chàng điều đó! – Elsa nhắc lại – Em sẽ không bao giờ đi hỏi chàng là ai và từ
đâu đến!
Khi Elsa vừa nói xong những
lời này thì con thiên nga màu trắng mang theo con thuyền rời bến.
Lễ cưới của Elsa và hiệp sĩ
Thiên nga được tổ chức long trọng tại cung điện Anver. Trong phòng lớn có ba
trăm quan khách của Vương quốc Brabant. Vua Heinrich cũng nán lại dự lễ mặc dù
có nhiều việc quan trong đang chờ ngài. Bên cạnh nhà vua là đôi uyên ương. Chưa
bao giờ có ai được nhìn thấy một đôi trai tài gái sắc đẹp đôi đến vậy.
Sau khi Elsa sinh đứa con trai
đầu lòng một hôm người ta tổ chức lễ rửa tội trong cung điện Anver. Bầu không
khí hân hoan tràn ngập cả gian phòng. Bỗng nhiên có người đến nói với Elsa rằng
có nữ công tước Ursula đến thăm. Elsa cảm thấy vui trong lòng: nghĩa là Ursula
đã quên mối thù cũ.
Khi cửa phòng mở ra, người ta
thấy Ursula bước vào với chiếc áo choàng màu đen như đêm tối. Elsa linh cảm
rằng người này đến đây không phải với điều gì tốt đẹp. Elsa mời Ursula ngồi vào
chỗ trang trọng trong phòng và tự tay rót rượu mời. Ursula nhấm một ngụm rượu
vang rồi nói:
- Chúc mừng cô đã có được
người con trai thừa kế! Nhưng mà tôi cảm thấy thương cho cô. Số phận cô thật
xui xẻo. Cô sẽ trả lời với đứa con trai thế nào khi nó hỏi bố tên gì. Đứa con
lớn lên sẽ không có họ hàng. Biết làm sao nếu người ta hỏi đứa con rằng: “Cha
mày sinh ra trong hang nào vậy?”
Elsa cảm thấy điếng người
trước sự xúc phạm như vậy và kiêu hãnh trả lời:
- Mặc dù người ta không biết
tên của chồng tôi nhưng quan trọng là anh ta có được sự vinh quang. Chưa bao
giờ thất bại trước một ai cả.
Ursula tức giận ném ly rượu
xuống sàn nhà và bước ra khỏi gian phòng. Khi khách khứa đã về hết, chỉ còn lại
hai vợ chồng, hiệp sĩ Thiên nga nói với Elsa.
- Em xấu hổ và đau buồn làm gì
cho uổng phí. Em hãy tin ở con tim của mình. Bởi vì tình yêu – đó là sự tin
tưởng đến tận cùng và trong mọi thứ. Sự giận dữ của người ta thì em quan tâm mà
làm gì cơ chứ.
- Không phải để cho mình,
chồng của em ạ, em vẫn mong được biết. Con tim nói với em rằng anh là đứa con
của một giống nòi cao quý. Em muốn đem tên anh ném vào mặt của kẻ thù, để cho
không một ai có thể làm nhục anh và con trai của chúng ta!
Hiệp sĩ Thiên nga buồn bã và
lo lắng nhìn sang người vợ yêu quí.
- Nhưng Elsa, nếu một người có
tâm hồn trong sáng thì không ai có thể làm nhục được anh ta cả. Anh thấy rằng
em muốn biết điều bí mật của anh. Hãy dừng lại, em yêu, đừng hỏi gì anh nữa.
Elsa lặng lẽ cúi đầu trong im
lặng. Nhưng đêm hôm sau thì đã không thể cưỡng lại:
- Thế rồi con trai ta lớn lên,
em sẽ biết trả lời thế nào với con khi nó hỏi: “Cha của con tên gì?”
Hiệp sĩ Thiên nga trả lời:
- Tên của con người không phải
là một lời trống rỗng. Tên của con người – đấy là những chiến công và những
việc làm tốt đẹp của anh ta. Vinh quang của ta sẽ thay thế tên của ta cho con.
Elsa không nói gì nhưng con
tim thì không yên được. Dù có làm việc gì thì nàng cũng chỉ nghĩ đến một điều:
làm sao để biết được tên của chồng mình. Lúc nào nàng cũng cảm thấy văng vẳng
bên tai mình những lời của Ursula: “Tại sao hiệp sĩ lại giấu tên mình? Anh ta
sinh ra ở trong hang nào vậy?”
Đến đêm thứ ba Elsa nghĩ rằng:
“Mình sẽ không thể nào có được hạnh phúc trọn vẹn một khi chưa biết được tất
cả. Điều bí mật này đang giết chết tình yêu của mình”. Suốt đêm nàng không ngủ
được. Mà đã nghi ngờ thì nàng không còn làm chủ được mình. Rồi từ nghi ngờ này
lại xuất hiện ra điều nghi ngờ khác. Và cuối cùng nàng đã không thể nào giữ
mình được.
- Anh là ai? Anh từ đâu tới?
Hãy nói cho em biết!
Nàng hỏi vậy mà thấy sợ hãi vô
cùng nhưng lời đã nói ra rồi thì làm sao lấy lại được nữa. Nàng đã vi phạm lời
thề! Nàng cảm thấy run run rồi ngã xuống chân của chồng.
- Không, không, anh đừng nói
gì! Anh đừng nói tên mình. Em tin anh. Em sẽ không không bao giờ hỏi anh nữa…
- Muộn rồi em ạ - hiệp sĩ
Thiên nga trả lời – em đã đưa ra câu hỏi và em đã vi phạm lời thề. Bây giờ anh
không thể im lặng được nữa. Ngày mai trước sân của cung điện Anver, trước tất
cả mọi người, anh sẽ công khai nói tên của mình.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa
lên, những người hầu, những người giúp việc đã rộn rã dưới chân cầu thang để
chào nữ công tước và phu quân. Nhưng có lẽ trên đời này không có hai người nào
buồn bã hơn hiệp sĩ Thiên nga và nữ công tước Elsa.
Tiếng tù và lại vang lên gọi
tất cả dân chúng đến cung điện Anver. Mọi người lấy làm ngạc nhiên, không hiểu
có chuyện gì xảy ra mà gọi họ đến cung điện sớm sủa như vậy.
Hiệp sĩ Thiên nga và nữ công
tước bước ra. Khuôn mặt của Elsa tái nhợt. Nàng hiểu rằng niềm hạnh phúc của
mình đã chết. Mọi ánh mắt đổ dồn vào hiệp sĩ Thiên nga, và chàng nói:
- Xin tất cả mọi người hãy
nghe đây. Tôi tên là Lohengrin. Cha của tôi là Parsifal, vua xứ Monsalvat. Ông
có nhiều hiệp sĩ cao thượng luôn bênh vực những kẻ nghèo hèn. Cung điện của ông
không hề có tháp canh, không có những bức tường như cung điện ở đây mà cánh
cổng luôn rộng mở đón những khách qua đường. Phía trước cung điện có một cái
chuông. Nếu có điều gì bất công xảy ra, nếu có ai đó cần đến sự giúp đỡ thì
chuông sẽ tự động rung lên. Và một hiệp sĩ của Monsalvat sẽ lên đường. Nếu
người này cứu được cho một người đẹp nào đấy và nếu hai người yêu nhau thì có
thể ở lại và họ sẽ sống hạnh phúc đến hết đời. Nhưng người đẹp được người này
cứu phải thề rằng không bao giờ đi hỏi tên của người này. Nàng phải tin người
này tuyệt đối mà không một chút nghi ngờ. Còn nếu như người đẹp vi phạm lời thề
và hỏi: “Anh tên gì?” – thì người hiệp sĩ này phải trở về cung điện Monsalvat
xa xôi của mình.
Elsa ngã vật xuống khóc lóc
thảm thiết.
Hiệp sĩ Thiên nga ra lệnh mang
đứa con trai đến. Chàng ôm hôn đứa con và ép vào ngực mình.
- Em thân yêu, đã đến giờ vĩnh
biệt – Lohengrin nói với Elsa – chúng mình chia tay mãi mãi. Em hãy đặt tên con
là Lohengrin. Ta để lại tấm khiên và thanh gươm cho con. Chúng sẽ che chở cho
nó trong những trận đánh. Còn em, ta để lại chiếc nhẫn vàng của mẹ ta để làm kỷ
niệm.
- Thiên nga! Thiên nga! – cả
đám đông bỗng nhiên hô vang.
Và họ nhìn thấy trên sông con
thiên nga trắng cùng với một con thuyền đang cập bến.
- Monsalvat đang gọi ta –
Lohengrin kêu lên – Vĩnh biệt em, Elsa, anh không thể ở lại đây được nữa.
Elsa chạy tới ôm lấy chồng.
Lohengrin hôn lên đôi mắt đẫm lệ của nàng rồi gỡ bàn tay quyến luyến để bước
lên thuyền.
Và một khi con thuyền chưa đi
khuất, một khi họ còn nhìn thấy nhau thì đôi mắt buồn bã của Elsa còn nhìn
Lohengrin và Lohengrin cũng nhìn Elsa như vậy. Khi con thuyền đã ra khỏi tầm
mắt, Elsa không chịu nổi sự mất mát này đã ngã vật xuống bên bờ sông và chết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét