Chuyện xưa chuyện nay
Một người đàn ông và một phụ nữ đi
tàu Thống Nhất trong khoang riêng chỉ có hai người. Họ làm quen với nhau. Người
phụ nữ sẽ xuống tàu vào lúc sáng sớm, đến thành phố biển còn người đàn ông đi
tiếp vào Nam. Đêm. Người đàn ông đề nghị kể một câu chuyện để cho đêm dài ngắn
lại, và kể:
Đêm hôm sau. Công chúa gọi người
đầy tớ vào phòng ngủ. Người đầy tớ ghé vào thấy công chúa ngồi trên giường ủ
rủ:
- Em lạnh lắm!
Người đầy tớ lấy chăn trùm cho công
chúa rồi ra đi.
Đêm tiếp theo, tình cảnh trên lặp
lại nhưng trong phòng ngủ của công chúa không còn chăn. Người đầy tớ gỡ những
bức mành trên cửa sổ để đắp cho công chúa. Đêm sau nữa, không còn chăn, không
còn những bức mành nên người đầy tớ đành cởi quần áo của mình để đắp cho công
chúa.
Trận đánh kết thúc nhanh chóng và
nhà vua trở về.
- Nào, ngươi hãy kể cho trẫm nghe,
ngươi đã thực hiện nghĩa vụ của mình ra sao?
- Tâu bệ hạ, con đã thực hiện đầy
đủ mọi yêu cầu của công chúa.
- Có phải thế không con gái của ta?
- Anh ta không làm theo một yêu cầu
nào của con cả!
- Vậy thì hãy đợi đấy. Ngày mai đao
phủ sẽ chặt đầu ngươi.
Người đầy tớ thất vọng, chạy đi tìm
một quan văn, kể lại câu chuyện của mình và nhờ ông giải thích tại vì sao công
chúa lại đã trả lời vua cha như vậy.
Ông quan chỉ sang đống cỏ bên đường
và nói:
- Mày thấy đống cỏ kia không? Đi
sang đấy mà ăn cỏ!
- Sao lại như thế ạ?
- Bởi vì mày là con bò!”
Cả hai người cùng cười anh đầy tớ
dại dột ngày xửa ngày xưa. Đêm trôi qua. Con tàu vào ga thành phổ biển. Người
phụ nữ sửa soạn hành lý để xuống ga. Người đàn ông phụ
giúp xách va li và túi nặng. Trước cổng nhà ga người phụ nữ đưa cho người đàn
ông mấy tờ bạc.
- Sao thế, anh giúp em chân tình
mà!
- Anh không hiểu. Em gửi anh chút
tiền mua cỏ.
Bài học cuộc sống
Có ba thứ
trong đời không bao giờ trở lại:
Thời gian,
lời nói, cơ hội…
Ba thứ trong
đời không nên để mất:
Sự thanh
thản, hy vọng, danh dự...
Ba thứ quý
giá nhất trong đời:
Tình yêu,
niềm tin, tình bạn...
Ba thứ trong
cuộc sống không bền lâu:
Quyền lực,
thành công, tài sản…
Ba thứ xác
định một con người:
Lao động, sự
trung thực, thành tích...
Ba thứ tiêu
hủy hoại con người:
Rượu, sự
kiêu căng, sự tức giận...
Cuộc sống là cuộc sống
Cuộc sống là
cơ hội – hãy sử dụng nó.
Cuộc sống là
cái đẹp – hãy chiêm ngưỡng nó.
Cuộc sống là
lạc thú – hãy tận hưởng nó.
Cuộc sống là
giấc mơ – hãy thực hiện nó.
Cuộc sống là
thách thức – hãy tiếp nhận nó.
Cuộc sống là
nghĩa vụ – hãy thực hiện nó.
Cuộc sống là
trò chơi – hãy chơi nó.
Cuộc sống là
kho báu – hãy quí trọng nó.
Cuộc sống là
tình yêu – hãy thưởng thức nó.
Cuộc sống là
bí ẩn – hãy nhận biết nó.
Cuộc sống là
cơ hội – hãy tận dụng nó.
Cuộc sống là
bể khổ – hãy chịu đựng nó.
Cuộc sống là
đấu tranh – hãy chống đỡ nó.
Cuộc sống là
cuộc phiêu lưu – hãy táo bạo với nó.
Cuộc sống là
một bi kịch – hãy vượt qua nó.
Cuộc sống là
niềm hạnh phúc – hãy tạo ra nó.
Cuộc sống là
quá đẹp – hãy đừng phá hủy nó.
Cuộc sống là
cuộc sống – hãy tranh đấu vì nó.
Chọn bạn đời
Có hai chàng trai chọn hai cô gái làm người bạn đời
của mình. Một người nói:
- Anh chỉ có thể cho em trái tim của mình, nơi mà
chỉ có một người bước vào và chia sẻ những khó nhọc trên con đường của anh.
Người thứ hai nói:
- Anh có thể cho em cả một lâu đài to lớn và đẹp đẽ,
nơi đó anh sẽ cùng chia sẻ với người bạn đời những niềm vui.
Một cô gái suy nghĩ một lát rồi trả lời:
- Con tim mà anh hứa cho em, người lạ lẫm ạ, nó quá
chật chội đối với em. Con tim có thể đặt vào giữa lòng bàn tay, còn em thì muốn
bước vào nơi mà em cảm thấy rộng rãi và ánh sáng, nơi em có thể tìm thấy hạnh
phúc. Em chọn lâu đài và hy vọng rằng trong lâu đài này em sẽ không cảm thấy
chật chội và buồn chán, nơi mà em cảm thấy rộng rãi và ánh sáng, nghĩa là nơi
sẽ hạnh phúc.
Chàng trai hứa hẹn lâu đài cầm bàn tay người đẹp và
nói:
- Sắc đẹp của em xứng đáng với lâu đài đó.
Và họ dẫn nhau đi vào lâu đài. Cô gái thứ hai giơ
bàn tay cho chàng trai hứa cho người đẹp trái tim và nhỏ nhẹ:
- Trên đời này không có chốn nào ấm cúng hơn trái
tim người, ngay cả lâu đài rộng lớn cũng không thể nào sánh nổi.
Và cô gái bước đi trên con đường khó nhọc với người
mà cô muốn chia sẽ niềm hạnh phúc.
Con đường quả là khó nhọc. Nhiều khó khăn và thử
thách mà họ phải vượt qua nhưng đi vào con tim của người mình yêu, cô gái luôn
cảm thấy sự ấm áp và yên bình, cảm giác hạnh phúc không bao giờ giã từ nàng.
Nàng không hề cảm thấy chật chội trong con tim bé nhỏ vì rằng Tình yêu luôn tỏa
sáng cho mọi sinh linh và con tim trở nên rộng mở, mọi thứ đều có chỗ của riêng
mình. Ở cuối con đường, trên đỉnh cao của ngọn núi khuất sau những đám mây, họ
nhìn thấy những tia nắng, cảm nhận được sự ấm áp, cảm nhận được Tình yêu và họ
hiểu rằng con người sẽ vô cùng hạnh phúc nếu như con đường của người đó đi qua
trái tim.
Người đẹp chọn cho mình chàng trai giàu có, một thời
gian cảm thấy hài lòng với sự rộng rãi và ánh sáng của lâu đài. Nhưng không
lâu, nàng bỗng hiểu rằng: dù cho lâu đài có rộng lớn đến đâu thì vẫn là có giới
hạn, và tòa lâu đài gợi cho nàng nhớ đến chiếc lồng vàng, nơi có con chim xanh
thở và cất tiếng hót một cách khó nhọc. Nàng phóng tầm mắt nhìn qua cửa sổ,
chạy qua chạy lại giữa những dãy cột nhà nhưng không hề thấy lối ra. Tất cả đều
cảm thấy ngột ngạt. Còn ngoài kia, bên ngoài cửa sổ tất cả dường như tuyệt đẹp
mà vẻ đẹp của lâu đài không thể sánh bằng. Người đẹp chợt hiểu ra rằng mình
chưa bao giờ được nếm trải vẻ xa xăm của niềm hạnh phúc nhưng nàng không hiểu
được rằng cái gì dẫn đến con đường đi về miền hạnh phúc. Nàng chỉ biết buồn,
một nỗi buồn vây lấy con tim và đến một ngày con tim này ngừng đập. Con chim
xinh đẹp đã chết trong chiếc lồng vàng mà nó đã tự chọn cho mình.
Con người thường quên mất một điều rằng họ cũng như
những con chim. Con người thường quên rằng có những khoảng mênh mông vô tận mà
người ta có thể đắm mình mà không bao giờ bị chìm đắm.
Trước khi lựa chọn, hãy nghe theo tiếng gọi của con
tim chứ không phải lời khuyên của đầu óc tính toán, thường chi li và giá lạnh
mà không một chút cảm tình.
Con người thường quên mất một điều rằng hạnh phúc
gần gũi là không hề có, rằng để đi đến hạnh phúc con người cần đi trên con
đường khó nhọc và dài lâu, và đấy cũng chính là ý nghĩa của cuộc đời người.
Vĩ đại và hiểu được
Nhà
bác học Einstein có một lần viết cho nghệ sĩ Charlie Chaplin:
– Bộ phim “Cơn
sốt vàng” của anh cả thế giới hiểu được và ngay lập tức anh trở thành một người
vĩ đại.
Chaplin trả lời:
– Tôi còn khâm
phục anh hơn nữa. Thuyết tương đối của anh cả thế giới không ai hiểu, thế mà
anh cũng đã trở thành người vĩ đại.
Đằng nào thì
cũng
Nhà bác học
Einstein là người không hề chú ý đến việc ăn mặc của mình, quanh năm suốt tháng
ông chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác cũ sờn. Sau khi chuyển đến nước Mỹ những cộng sự
nhắc nhở ông:
- Anh là người
nổi tiếng khắp thế giới mà ăn mặc tuyềnh toàng quá.
- Đằng nào thì ở
đây cũng chẳng ai biết tôi là ai – nhà bác học trả lời.
Nửa năm sau:
- Anh là người
nổi tiếng khắp thế giới mà vẫn tiếp tục ăn mặc tuyềnh toàng.
- Đằng nào thì ở
đây mọi người đều đã biết tôi là ai – nhà bác học trả lời.
Einstein và
trí tuệ
Người ta hỏi nhà
bác học Einstein về sự khác nhau cơ bản giữa trí tuệ của ông và trí tuệ của
những người khác. Einstein suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Nếu mọi người đi tìm
chiếc kim trong đống rơm thì đa số họ sẽ dừng lại sau khi tìm được chiếc kim.
Nhưng mà tôi thì vẫn tiếp tục đi tìm, và thấy chiếc thứ hai, thứ ba, nếu may
mắn thì thấy chiếc thứ tư, thứ năm”.
Danh họa
Picasso
Khi đã là một
họa sĩ nổi tiếng, Picasso đi tàu lửa hạng nhất từ Nice đến Paris. Người đi cùng
buồng với ông là một người Mỹ làm nghề sưu tập các tác phẩm nghệ thuật. Người
Mỹ này nhận ra Picasso.
- Tôi hỏi khí
không phải, ông có phải là Picasso?
- Si, – Picasso
trả lời.
- Thưa ông
Picasso, tại sao ông vẽ người không giống như người thực ngoài đời – nhà sưu
tập hỏi.
- Que? – Picasso
hỏi lại.
- Tại sao ông vẽ
người không giống? Ý tôi nói là giá như ông vẽ tôi chẳng hạn thì không giống
như con người tôi. Ông vẽ mắt ở giữa trán, mũi ở bên tai. Như thế là không
đúng. Như thế là không thật. Đấy không phải là nghệ thuật.
- Tôi không hiểu
anh muốn nói gì – Picasso trả lời.
- Thôi được, tôi
sẽ chỉ cho ông cái điều tôi muốn nói.
Nhà sưu tập mở
cặp của mình lấy ra một bức ảnh.
- Ông xem này,
đây là vợ tôi, ảnh của cô ấy giống với con người thực của cô ấy.
- Ồ tôi hiểu –
Picasso trả lời với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc – vợ của anh rất gầy và cao
chừng 10 xăng ti mét.
Phút cuối của cuộc đời
Mỗi khoảnh khắc,
mỗi giây phút trong đời ta cần sống hết. Hãy sống sao từng giờ có vẻ như là giờ
cuối. Hãy nhớ rằng cái chết có thể đến bất cứ lúc nào.
Ngày xưa có một
vị tướng ở Hy Lạp bị ông vua của nước này thù ghét vì một việc gì đấy. Một hôm,
đúng vào ngày sinh nhật của mình, vị tướng này đang cùng bạn bè kỷ niệm vui vẻ
thì có một người của triều đình đến báo rằng nhà vua đã quyết định đúng 6 giờ
chiều sẽ treo cổ người này và dặn vị tướng hãy lo chuẩn bị.
Tất cả mọi người
đều trở nên buồn bã không thể nói hết nhưng vị tướng nói với mọi người:
– Các bạn chớ có
buồn, vì đây là những giờ phút cuối của cuộc đời tôi. Các bạn đừng tiễn biệt
tôi trong không khí buồn bã như thế, kéo đầu óc của tôi lại cứ khát khao cuộc
sống. Xin các bạn hãy vui vẻ và nhảy múa cùng với tôi.
Mọi người nghe
theo, lại tiếp tục uống rượu và nhảy múa vui vẻ, còn vị tướng là người vui
nhất. Mặc cho người vợ ngồi khóc lóc, vị tướng vẫn hết mình vui vẻ và cảm thấy
hạnh phúc. Người của triều đình quay về tâu với nhà vua:
– Con người này
quả là lạ lùng. Hắn nghe tin nhưng không một chút buồn, mà ngược lại, hắn càng
vui vẻ với bạn bè. Hắn nói rằng: vì đây là những giờ phút cuối cùng, tương lai
phía trước đã không còn nên không cho phép mình sống vô nghĩa mà phải tận hưởng
những giây phút cuối của cuộc đời.
Nhà vua nghe vậy
đã tự mình đến xem điều gì đang xảy ra. Tất cả bạn bè đều buồn bã và khóc lóc.
Duy nhất có vị tướng này vẫn uống rượu và hát. Nhà vua hỏi:
– Ngươi làm gì
thế này?
Vị tướng trả
lời:
– Thưa, đấy là
nguyên tắc sống của tôi – luôn luôn ý thức rằng cái chết có thể đến bất cứ lúc
nào. Nhờ nguyên tắc này mà tôi sống mỗi giờ phút cảm thấy được nhiều hơn và tất
nhiên, hôm nay tôi thể hiện điều này rõ ràng. Trước đây, tôi có tương lai nhưng
ngài đã quyết định lấy nó đi. Buổi chiều này là những giờ phút cuối. Cuộc đời
ngắn ngủi, tôi không thể để dành.
Nhà vua cảm thấy
hạnh phúc khi nghe những lời này, bèn nói với vị tướng:
– Ngươi đã dạy
cho ta! Chính phải biết sống như vậy. Đấy là nghệ thuật. Ta sẽ không treo cổ
ngươi, mà ngươi hãy làm thầy cho ta, dạy cho ta biết sống trong từng khoảnh
khắc.
Bài học của ông cậu
Một phụ nữ than phiền với người em trai – là Tổng
giám đốc một Tổng công ty, về thằng con trai của mình:
– Thằng Nam nhà tôi dạo này hư lắm cậu ạ. Mới là
sinh viên năm thứ nhất mà lười học, đã thế, còn hút thuốc, uống rượu và đã có
bạn gái.
Ông cậu hứa sẽ cho thằng cháu một bài học. Một hôm,
ông cho gọi đứa cháu đến văn phòng của mình.
– Cậu nghe nói cháu hút thuốc hả?
– Người ta nói vậy thì đành vậy.
– Cháu hút loại thuốc gì vậy?
– Linh tinh cậu ạ. Thuốc lá đá thuốc lào, đủ cả.
– Thế cháu thử hút thuốc của cậu xem?
Thằng cháu mở ngăn thuốc lá của cậu thấy đủ loại
thuốc lá nổi tiếng nhất của thế giới, lấy một điếu xì-gà Habana châm lửa.
– Thế nào?
– Tuyệt!
– Nghe nói cháu uống rượu nữa phải không? Cháu uống
loại rượu gì?
– Rượu trắng, rượu màu, loại 10 ngàn một lít ạ.
– Thử uống rượu của cậu xem nào!
Ông cậu mở tủ rượu trước sự kinh ngạc của đứa cháu,
rót một chén Remy Martin cùng một thanh sôcôla đen đưa cho đứa cháu.
– Tuyệt vời! Lần đầu tiên cháu được uống thứ rượu
như vậy.
– Cậu nghe nói cháu có bạn gái rồi hả? Cháu yêu ai
vậy?
– Dạ, cô bạn cùng lớp với cháu.
– Có xinh không, như các cô thư ký ở đây không?
– Không đâu ạ – thằng cháu hơi cúi đầu xuống trả lời
với vẻ rất tội nghiệp.
– Cháu ạ, cháu hãy nhớ điều này! Để hút thuốc như
vậy, uống rượu như vậy, có những cô thư ký xinh như vậy, cháu cần: Học, học
nữa, học mãi !!!
Ly cà phê và những vấn đề
Một nhóm sinh viên cũ, giờ họ là những người thành
đạt, đến thăm thầy giáo cũ của mình – một giáo sư đại học. Sau những lời thăm
hỏi nhau và cùng ôn lại những kỷ niệm, họ lại đi nói về công việc của mình. Những
học trò cũ than phiền với giáo sư về những khó khăn và những vấn đề trong cuộc
sống của mình.
Vị giáo sư mời các học sinh cũ uống cà phê. Tất cả
mọi người đồng ý và ông xin phép đi xuống bếp tự tay pha cà phê. Sau khi chuẩn
bị xong, giáo sư mang lên một khay cà phê với nhiều loại ly khác nhau: pha lê,
sứ, thủy tinh, nhựa, giấy – ly đắt tiền có, ly dùng một lần có.
Khi các học trò cũ đã nhận lấy cà phê cho mình, giáo
sư nói:
- Nếu các em để ý rằng tất cả những ly đắt tiền đã
được lấy đi. Không ai muốn những chiếc ly rẻ tiền. Mặc dù đấy là điều bình
thường đối với các em – mong muốn cái tốt hơn cho mình, nhưng đó chính là ngọn
nguồn của những khó khăn và những vấn đề trong cuộc. Các em nên nhớ rằng tự
thân những chiếc ly không làm cho cà phê ngon hơn. Đôi khi chỉ đơn giản là vì
nó đắt tiền hơn, còn đôi khi, thậm chí, nó che dấu đi cái mà ta uống. Cái mà
các em thực sự muốn là cà phê chứ không phải ly. Nhưng các em đi chọn những
chiếc ly đắt tiền hơn một cách có ý thức… Và sau đấy thì để ý xem ai lấy được ly
gì. Các em thử suy nghĩ xem: cuộc sống – đấy là cà phê, còn công việc, tiền
bạc, địa vị xã hội – đấy là những chiếc ly. Chúng chỉ là những công cụ để đảm
bảo cho cuộc sống. Nghĩa là ta có chiếc ly nào, điều này không thay đổi bản
chất cuộc sống của ta. Đôi khi cứ tập trung cho ly mà ta quên tận hưởng mùi vị
của cà phê. Thầy mời các em cùng uống cà phê!”
Những người hạnh phúc không phải là những kẻ có tất
cả những cái tốt hơn. Nhưng họ biết lấy cái tốt hơn từ cái họ có. Hạnh phúc là
ở chỗ muốn cái mà ta có. Chứ không phải có cái mà ta muốn.
Sự tiền định của đàn ông
Khi người phụ nữ
kêu lên:
– Ta thật là bất
hạnh! Người ta âu yếm, vuốt ve khi ta vui mừng và bỏ chạy biệt tăm khi ta giận
dữ. Ta cô đơn quá! Ôi Magadha tối cao! Một lần cuối cho con được khẩn cầu: hãy
cho con một sinh vật để con có thể trút cơn giận mà không dám bỏ đi trốn, khi
con cáu bẳn thì người này có trách nhiệm và nhẫn nhục chịu đòn…
Vị thần tối cao
của Magadha suy nghĩ một hồi rất mông lung, tưởng chừng yêu cầu này không thể
nào thực hiện nổi. Nhưng Ngài là vị thần vĩ đại, biết tìm ra sự nhượng bộ. Ngài
tạo ra một đàn ông, và nói:
– Ngươi là đàn
ông, ngươi được ta ban cho nhiều thứ. Ngươi có thể che chở cho phụ nữ trong
những lúc nguy nan, vì ta ban cho ngươi trí tuệ để vượt qua khó khăn, để chiến
thắng những sức lực còn dữ dằn hơn sư tử. Ngươi có thể ngợi ca vẻ đẹp của phụ
nữ nhưng điều này có thể làm được, ngay cả những con chim. Ngươi có thể ve vuốt
và ôm, nhưng điều này ngay cả con rắn cũng làm được. Và vì tất cả những điều
này mà phụ nữ sẽ yêu thương chồng nhưng hãy coi chừng, vì phụ nữ còn biết cách
yêu cả con chó nhỏ.
Và đây là sự
tiền định của đàn ông: luôn luôn bên cạnh phụ nữ, khi vui cũng như khi buồn,
ngay cả khi nàng giận dữ cũng đừng từ bỏ phụ nữ bao giờ!”
Đi tìm hạnh phúc
Một ông già cảm
thấy mình đã đến ngày gần đất xa trời bèn cho gọi đứa con trai đến và bảo:
– Con ạ, bố sắp
về với ông bà tổ tiên rồi. Bố chỉ mong sao cho đời con sẽ hạnh phúc.
Người con trai
hỏi:
– Bố ơi, thế bố
có biết phải làm gì để trở thành người hạnh phúc không?
– Con hãy đi chu
du thiên hạ, người ta sẽ nói cho con biết.
Sau khi ông bố
mất, người con trai ra đi. Người này đi đến một con sông, thấy một con ngựa già
xơ xác đi bên bờ sông.
– Chàng trai đi
đâu đấy? – con ngựa hỏi.
– Tôi đi tìm
hạnh phúc. Ngươi có biết tìm nó ở đâu không?
– Ta kể cho anh
nghe câu chuyện này – con ngựa trả lời. – Ngày xưa ta còn trẻ, người ta cho ta
ăn uống mà không bắt ta làm gì cả, ta nghĩ rằng trên đời không có ai hạnh phúc
bằng ta. Thế mà bây giờ ta già cả thì không một ai quan tâm. Bởi thế, ta khuyên
anh đừng như ta, mà hãy giữ gìn tuổi trẻ của mình. Đừng mong chờ ở người khác
mà phải tự thân làm việc. Biết vui với cái vui của người và hãy lo làm việc của
mình. Khi đó, tình yêu, tình bạn sẽ đi theo anh suốt cuộc đời. Có nghĩa là hạnh
phúc luôn ở với anh.
Chàng trai ra đi
tiếp và nhìn thấy bên đường một con rắn.
– Chàng trai đi
đâu đấy? – con rắn hỏi.
– Tôi đi tìm
hạnh phúc. Ngươi có biết nó ở đâu không?
– Anh hãy nghe
ta đây. Ta cả đời vẫn tự hào với nọc độc của mình. Ta nghĩ rằng ta mạnh hơn tất
cả bởi vì ai cũng sợ ta. Hóa ra, không phải thế. Tất cả đều ghét ta. Ai cũng
muốn đập ta chết, ta phải tránh xa tất cả, sợ tất cả. Còn anh cũng có nọc độc
đấy – cái lưỡi của anh. Anh phải làm sao những lời nói của mình không làm hại
những người khác. Khi đó anh sẽ sống không sợ hãi, không phải lẩn tránh ai thì
anh sẽ tìm ra hạnh phúc.
Chàng trai lại
đi tiếp và khi đi qua khu rừng nhìn thấy một con công.
– Chàng trai đi
đâu đấy? – con công hỏi.
– Tôi đi tìm
hạnh phúc. Ngươi có biết hạnh phúc ở đâu không?
– Anh hãy nghe
tôi nói đây. Nhìn anh, tôi biết ngay là anh đã đi đường nhiều ngày. Gương mặt
anh đầy bụi, quần áo tả tơi. Anh đã không còn giống với mình như ngày trước.
Người đi đường gặp sẽ quay mặt với anh. Anh hãy nghe lời tôi khuyên: hãy cố
gắng sao cho mọi thứ trong mình đều tốt đẹp. Khi đó, anh sẽ hạnh phúc.
Chàng trai quay
trở về nhà. Và bây giờ chàng hiểu rằng không cần đi tìm hạnh phúc ở đâu xa xôi
cả.
Đàn ông
Ta đều biết rằng
ban đầu Đức Chúa Trời dựng nên trời đất, nhưng đất vô hình và trống không. Thế
là Ngài mới xắn tay áo lên tạo ra muôn loài và tạo ra một người phụ nữ. Nhưng
người phụ nữ có một mình buồn tẻ và chán ngắt. Nàng bảo với Đức Chúa Trời:
– Cha hãy tạo
cho con một ai đấy để làm cho con vui.
Ngài làm ra một
con cáo. Nàng Eva chơi đùa với con cáo nhưng mãi rồi cũng thấy chán và nàng lại
bảo:
– Cha hãy tạo ra
một ai đấy để sưởi ấm cho con.
Ngài làm ra một
con mèo. Con mèo vuốt ve, âu yếm Eva, kêu meo meo rồi cuộn tròn nằm trên đầu
gối nàng nhưng rồi nàng vẫn thấy chán.
Eva lại năn nỉ:
– Cha hãy tạo ra
một ai đấy có thể che chở cho con.
Ngài tạo ra một
con sư tử nhưng rồi sư tử cũng lâm vào cảnh như những con vật trước đó.
Khi đó Eva xin
Đức Chúa Trời:
– Cha hãy tạo
cho con một người vừa tiêu khiển, vừa sưởi ấm, vừa che chở cho con.
Và thế là Đức
Chúa Trời tạo ra người đàn ông.
Vì tình
– Anh yêu em.
– Em cũng yêu
anh như vậy – cô gái trả lời.
– Nhưng chúng
mình không thể lấy được nhau.
– Em biết – cô
gái nói – nhưng em yêu anh nên điều này không quan trọng.
Chúng mình không thể
thành thành chồng vợ vì em nghèo nhưng em có thể trao anh tất cả.
– Không được em
ạ – chàng trai trả lời – Trước tiên anh phải xin phép bố mẹ, rồi làm đám cưới ở
nhà thờ, chỉ sau đó mình mới có thể với nhau được.
– Nhưng chuyện
này không bao giờ có! – cô gái kêu lên – Bố mẹ anh sẽ không bao giờ đồng ý. Em
thà chết còn hơn là sống mà chẳng có anh!
– Biết làm sao
được, vậy thì chúng mình sẽ chết cùng nhau.
Họ tìm đến một
vách núi và nhìn xuống vực sâu.
– Em sợ lắm – cô
gái nói với chàng trai – anh hãy ôm hôn em lần cuối cùng và hãy nhảy xuống cùng
em.
Chàng trai ôm
hôn người yêu rồi đẩy cô rơi xuống trước. Sau đó nhìn xuống vực, đầu óc quay
cuồng và không hiểu tại sao lại cảm thấy không muốn tự tử nữa. Chàng trai quay
bước trở về nhà, sau đó cưới vợ và sống đến già mới chết.
Ngày phán xét,
Đức Chúa Trời hỏi hai linh hồn:
– Ai là người đã
nhảy xuống đầu tiên?
– Dạ, phụ nữ đi
trước ạ. – Linh hồn chàng trai ngày trước trả lời.
Đức Chúa Trời
quay sang hỏi linh hồn cô gái:
– Có phải con đã
cố tình lầm lỗi và đã lôi kéo người yêu của mình?
– Dạ thưa vâng,
nhưng con làm thế vì tình.
– Con xem thường
Giáo luật phải không?
– Dạ, nhưng vì
tình.
– Con không muốn
nghe lời bố mẹ, không kính trọng bố mẹ của mình?
– Dạ, nhưng mà
vì tình…
– Con mắc vào
tội lỗi rất nặng là quyên sinh và muốn cho cả người yêu của mình cũng vậy?
– Dạ, nhưng mà
chúng con…
– Con bắt người
yêu cùng tự tử bởi vì con không thể một mình và như thế là làm cho người con
yêu trở thành kẻ có tội?
– Dạ, nhưng…
– Về địa ngục!
Lời phán xét
vang lên và quỉ sứ đến bắt linh hồn cô gái đi về địa ngục.
Đến lượt linh
hồn chàng trai.
– Con không nghe
lời bố mẹ và coi thường Giáo luật?
– Dạ, con không
muốn thế, bởi vì Đức Chúa Trời và bố mẹ là trên hết – linh hồn chàng trai trả
lời.
– Con đã từ chối
cùng phạm tội với người yêu phải không?
– Dạ thưa, con
đã làm như vậy.
– Nhưng mà con
đã giết người con yêu.
– Dạ, tự người
yêu của con muốn chết và yêu cầu con làm theo. Lỗi lầm là do cô ấy. Hơn nữa,
con đã sám hối về việc đã làm.
– Thế thì được.
Lên thiên đàng! – Lời phán xét vang lên.
Cái chết và cái không bao giờ chết
Một người phụ nữ có đứa con trai duy nhất bị chết bèn tìm đến nhờ Đức Phật. Người phụ nữ khóc lóc thảm thiết vì đứa con trai đối với bà là tất cả tài sản, là tình yêu, là sự quan tâm hàng ngày. Đức Phật nói với người phụ nữ:
– Ta sẽ giúp
con. Nhưng trước hết con hãy đi khắp tất cả các làng tìm về đây cho ta một
thúng gạo nếp. Gạo nếp này xin ở các nhà không bao giờ có người chết.
Người phụ nữ ra
đi tìm hết làng này đến làng khác, nhà này đến nhà khác. Những nơi mà người phụ
nữ đến người ta đều nói:
– Chúng tôi
không tiếc gạo nhưng điều kiện của bà không thực hiện được. Nhà chúng tôi trước
đây có người chết.
Người phụ nữ lại
ra đi và vẫn hy vọng: “Có thể ở đâu đó có những nhà không bao giờ có người
chết”. Cứ thế, hết ngày này qua ngày khác.
Đến một hôm,
người phụ nữ chợt hiểu ra: Cái chết - đó là một phần của cuộc sống, là mặt trái
của cuộc đời và xảy ra thường xuyên, ở khắp nơi. Cái chết không phải là điều
bất hạnh chỉ xảy ra với mình. Khi đã hiểu ra như vậy, người phụ nữ quay trở
lại. Đức Phật hỏi:
– Thế nào, con
có xin được thúng gạo nếp không?
Người phụ nữ mỉm
cười lặng lẽ rồi quì xuống năn nỉ:
– Con muốn biết
Cái không bao giờ chết. Con không xin Ngài trả lại cho con đứa con trai, vì dù
có xảy ra điều này thì thì rồi đứa con lại chết. Con chỉ xin Ngài tìm ra Cái
không bao giờ chết.
Mười một câu hỏi
Đức Phật giải thích với tất cả mọi người, ở những nơi mà Ngài đến:
– Các con chớ đi hỏi mười một câu hỏi. Những câu hỏi này là những khái niệm: Thượng Đế, Linh hồn, Cái chết, Cuộc sống, Chân lý… vv.
Mười một câu hỏi
Đức Phật giải thích với tất cả mọi người, ở những nơi mà Ngài đến:
– Các con chớ đi hỏi mười một câu hỏi. Những câu hỏi này là những khái niệm: Thượng Đế, Linh hồn, Cái chết, Cuộc sống, Chân lý… vv.
Khi người ta hỏi
“Tại vì sao?”, Ngài trả lời:
– Bởi vì những
câu hỏi này không thể có câu trả lời. Không phải vì ta không biết trả lời
nhưng, thứ nhất: những điều này không thể hiện được bằng lời nói, thứ hai: nhận
thức những khái niệm này không làm cho cuộc đời trở nên tốt đẹp hơn, không dẫn
về Nguồn sáng, thứ ba: những câu hỏi này tạo ra lòng tin cản trở các con nhận
biết thực tại. Hãy đi hỏi về nỗi khổ và sự giải thoát. Hỏi về lòng tham, về dục
vọng, về sự biến đổi. Hỏi về cách đạt đến trạng thái thiền.
Thông minh bao giờ cũng cô đơn
Một con rắn bò
vào hang bầy thỏ. Những con thỏ quên đóng cửa hang vô cùng sợ hãi đứng nhìn.
– Đừng sợ gì ta
– con rắn nói – ta cô đơn lắm, ta không có bạn, mà rắn thì cũng cần sự âu yếm
và dịu dàng chứ. Nếu các bạn cho phép thì thỉnh thoảng ta ghé lại chơi. Chúng
ta cùng trò chuyện, chia sẻ với nhau. Ta là con vật khôn ngoan, có thể khuyên
các bạn nhiều điều.
Những con thỏ
cảm thấy vui, thết con rắn của cà rốt và trò chuyện vui vẻ suốt cả buổi tối.
Khi những con thỏ cần đi ngủ, con rắn cám ơn lòng mến khách bằng cách cắn vào
chân thỏ mẹ rồi bò đi.
Ngày hôm sau rắn
lại bò đến hang thỏ.
– Các bạn đừng
đuổi tôi – con rắn nói – chúng ta là bạn bè cả, mà bạn bè thì cần đối xử với
nhau như vốn có. Tôi là rắn, tôi không thể không cắn. Cho tôi ngủ với các bạn,
tôi sẽ cuộn tròn ngủ đến sáng. Tôi cần sự ấm áp vô cùng.
– Chúng tao
không muốn để mày cắn bọn tao – những con thỏ trả lời.
– Đồng ý. Tôi sẽ
không cắn – rắn trả lời.
Thế là những con
thỏ cho rắn ở lại. Suốt đêm rắn kể chuyện cho thỏ nghe, còn đến lúc cần đi ngủ,
rắn cuộn tròn và ngủ ngon cho đến sáng. Sáng thức dậy, rắn cắn thỏ cha vào tai
rồi bò đi.
Lần thứ ba con
rắn lại bò đến hang thỏ nhưng nhìn thấy cửa hang kè đá kín mít. Con rắn gọi
những con thỏ, hứa sẽ kể cho thỏ nhiều câu chuyện hấp dẫn hơn nữa nhưng thỏ
không mở cửa.
– Mày cút đi!
Chúng tao không cần những câu chuyện của mày – tiếng trả lời vọng ra từ trong
hang.
– Trong thế giới
của những kẻ ngốc, kẻ thông minh bao giờ cũng cô đơn! – Con rắn thốt lên rồi bò
đi tìm hang khác.
Tương lai là sự tiếp tục của quá khứ
– Giá như trời
cho ông sống thêm một cuộc đời nữa thì ông có muốn thay đổi điều gì?
Nhà thông thái
nhắm nghiền mắt suy tư rồi mở mắt ra và nói:
– Giá như được
sống một cuộc đời nữa thì tôi sẽ chải tóc theo ngôi thẳng. Tôi bao giờ cũng
muốn như vậy nhưng bố tôi luôn bảo rẽ theo ngôi lệch. Khi bố tôi chết thì tóc
tôi đã quen như vậy nên tôi không thể rẽ theo ngôi thẳng.
Nếu như người ta
hỏi bạn rằng bạn sẽ làm gì trong cuộc đời mới thì bạn cũng chỉ có thể thay đổi
chút chút như câu chuyện kể trên. Chồng với sống mũi một chút cao hơn, vợ với
làn da một chút trắng hơn, ngôi nhà to hơn hoặc bé hơn – nhưng điều này cũng
không nhiều hơn “ngôi tóc thẳng”, chỉ là vớ vẩn, không đáng kể gì. Về bản chất,
cuộc đời của bạn vẫn như trước.
Lửa địa ngục
– Kẻ lãng du,
anh đi đâu về vậy?
– Tôi từ địa
ngục về – người đàn ông trả lời.
– Thế anh làm gì
ở chốn ấy?
– Tôi cần lửa
hút thuốc nhưng không ai có, thế là tôi quyết định xuống địa ngục để xin lửa.
– Thế anh có xin
được không?
– Không, ông
quan ở dưới đó nói địa ngục không có lửa. Tôi hỏi tại sao lại như vậy thì ông
trả lời: “ở đây không có lửa. Mọi người đi đến đây mang theo lửa của mình”.
Lòng tin và sự tò mò
– Con hãy cầm
lấy cái này và nịt vào trong quần áo của mình. Cái này sẽ giúp con thoát mọi
nguy hiểm để đi qua biển. Nhưng hãy nhớ là không được mở xem bên trong, kẻo con
sẽ bị chìm.
Chàng trai tin
theo những lời trên và bắt đầu đi qua biển. Nhưng khi được nửa đường thì sự tò
mò trỗi dậy trong lòng. Chàng muốn xem bên trong lá cọ có điều gì mà có thể
giúp chàng đi qua biển như đi trên đất liền. Chàng mở chiếc lá, nhìn thấy tên
Thượng Đế và nghĩ: “Chẳng lẽ chỉ có thế thôi ư? Điều vớ vẩn thế mà có khả năng
diệu kỳ đến vậy ư?” Khi ý nghĩ này bắt đầu xuất hiện trong đầu thì cũng là lúc
chàng trai bị chìm sâu vào nước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét