Hy vọng
Một
người đi săn bị lạc trong rừng sâu. Suốt ba ngày người này không gặp ai để hỏi
đường và đã cảm thấy tuyệt vọng, đã ba ngày không ăn uống, ba ngày lo sợ. Người
này ngồi trên cây cao vì sợ rắn độc, sợ hổ, sư tử và những loài thú dữ khác.
Sang buổi sáng ngày thứ 4, người này nhìn thấy một người ngồi dưới gốc cây liền
nhảy xuống đất và kêu lên:
– Trời ơi, may
quá!
Người kia cũng
nhảy cẫng lên ôm chầm lấy người này, cả hai đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Sau
đó họ hỏi nhau:
– Sao anh vui
sướng vậy?
Người thứ nhất
nói:
– Tôi bị lạc
đường và cứ hy vọng gặp được ai đấy.
– Tôi cũng bị
lạc đường và cũng hy vọng gặp được ai đấy. Nhưng nếu hai ta đều lạc đường thì
có gì mà vui. Cả hai cùng nhau lạc.
Câu chuyện này
nhắc ta một điều: đừng hy vọng gì ở sự giúp đỡ từ bên ngoài. Ai đấy mong đạt
đến điều mình hy vọng, hãy thực hiện bằng khả năng ở trong chính mình.
Hai con chó sói
Ngày xưa có ông
già dạy cho đứa cháu trai một điều chân lý của cuộc đời.
– Trong mỗi con
người – ông già nói – luôn có một sự giằng xé, giống như hai con chó sói với
nhau vậy. Một con sói đại diện cho cái ác: ganh tỵ, ghen ghét, ích kỷ, kiêu ngạo
và giả dối. Một con khác đại diện cho cái tốt: tình yêu, hy vọng, sự thật, lòng
tốt và thủy chung.
Thằng cháu lắng
nghe lời ông, nghĩ ngợi rồi hỏi:
– Thế cuối cùng
con nào thắng hở ông?
Ông già mỉm cười
trả lời đứa cháu:
– Con nuôi con
sói nào thì con đó thắng.
Cây bút chì
Trước khi bỏ cây
bút chì vào túi, bác thợ để cây bút chì sang một bên bàn.
– Có 5 điều
ngươi cần biết – bác thợ nói với bút chì – trước khi ta bỏ ngươi vào túi. Luôn
luôn nhớ những điều này thì ngươi sẽ trở thành một cây bút tốt.
Thứ nhất: ngươi
có thể làm được nhiều việc lớn, nhưng chỉ trong trường hợp ngươi cho phép Ai
đấy giữ ngươi trong tay mình.
Thứ hai: ngươi
phải chịu đau vì sự gọt giũa thường xuyên nhưng đấy là điều cần thiết để trở
thành cây bút tốt.
Thứ ba: ngươi có
khả năng sữa chữa lỗi do mình làm ra.
Thứ tư: phần
quan trọng nhất của ngươi luôn nằm ở bên trong mình.
Và thứ năm: dù
giấy tốt hay xấu, ngươi luôn luôn phải để lại dấu vết. Không phụ thuộc vào tình
trạng còn ít hay nhiều, ngươi cần tiếp tục viết.
Cây bút chì hiểu
và hứa sẽ nhớ những điều trên. Bác thợ bỏ cây bút vào túi trước ngực mình.
Con quạ thông minh
Trong khu rừng
đại ngàn có một con sư tử khát máu đã từng giết rất nhiều muông thú. Một hôm
tất cả muông thú của khu rừng này tập hợp và quyết định phải nghĩ ra cách gì
đấy, nếu không, sẽ bị chết hết.
Một con thỏ già
nói:
– Trong rừng của
ta, trên một cây đa cổ thụ có con quạ đã sống 300 năm. Con quạ này khôn ngoan,
chúng ta hãy đến hỏi lời khuyên của quạ.
Tất cả muôn thú
kéo nhau đến hỏi quạ:
– Chúng con lạy ông!
Ông có biết điều gì đang xảy ra trong rừng của chúng ta không ạ?
– Ta biết – con
quạ tả lời bằng một giọng ồm ồm.
– Ông già cả và
khôn ngoan, hãy cho chúng con một lời khuyên, nếu không, chúng con sẽ chết hết.
– Ngày xửa ngày
xưa – con quạ bắt đầu kể một câu chuyện – bố mẹ của ta đã từng sống trong bộng
của cây đa này. Cứ mỗi năm họ lại sinh con đẻ cái. Họ sống rất hạnh phúc nhưng
đến một ngày có con rắn đen to lớn xuất hiện. Mỗi khi họ sinh con là rắn lại bò
đến và ăn thịt chúng. Một hôm mẹ của ta bảo với bố: “Chúng ta bỏ tổ này để đi
tìm một nơi khác”. Nhưng bố trả lời mẹ: “Chúng mình đã từng sống ở cây đa này
nhiều năm và đã rất hạnh phúc. Không cần đi đâu cả. Ta phải đấu tranh cho hạnh
phúc của mình”. “Làm sao mà đấu lại với một kẻ thù nham hiểm và độc ác như thế?
– mẹ của ta hỏi bố. “Sẽ nghĩ ra cách nào đấy”. Bố trả lời rồi bay đến một hồ
nước rất đẹp ở gần đấy.
Đúng lúc này có
một hoàng tử cùng với đoàn tùy tùng của mình đến đấy tắm. Hoàng tử cởi quần áo
và bơi xuống hồ. Quạ bay lượn trên hồ và nhìn thấy trên đống quần áo của hoàng
tử có một dây chuyền bằng vàng. Chọn đúng thời điểm, quạ bố vồ được dây chuyền
vàng và bay về tổ của mình. Những người tùy tùng của hoàng tử kêu lên và chạy
đến cây đa để tìm. Họ nhìn thấy con rắn to màu đen kia và đã giết chết nó. Thế
là bố ta thắng được con rắn độc ác. Các ngươi cũng có thể thắng được kẻ bạo
ngược nếu hiểu ra một điều này: “Ai thông minh hơn, kẻ đó mạnh hơn!”
Quạ kết thúc câu
chuyện và tất cả muông thú bắt đầu suy nghĩ.
Nghệ thuật và sự thật
Ngày xưa ở một
xứ sở nọ có rất nhiều nhà thơ. Cai trị xứ sở này là một ông vua thích nghe thơ
mỗi khi có thời gian rỗi. Một lần, nhà vua nghe được một bài thơ nói về một ông
vua tàn bạo, tham lam và độc ác. Nhà vua giận dữ ban lệnh cho quan lính đi tìm
bắt bằng được người viết bài thơ kia. Sau nhiều tháng không tìm ra người này,
nhà vua ban lệnh bắt giam tất cả nhà thơ trong nước.
Một buổi sáng
nhà vua đến nhà tù và nói với các nhà thơ:
– Mỗi người hãy
đọc cho ta nghe một bài thơ của mình.
Tất cả các nhà
thơ lần lượt đọc những bài thơ ca ngợi một vị vua anh minh và giản dị, rằng
chưa bao giờ có một ông vua hiền như vậy trong lịch sử. Nhà vua cho ra tù hết
người này đến người khác. Cuối cùng còn lại ba nhà thơ chưa đọc một bài thơ
nào. Những người này không chịu đọc thơ và vẫn bị giam trong tù.
Ba tháng sau nhà
vua lại xuống nhà tù nói với ba nhà thơ:
– Các ngươi hãy
đọc cho ta nghe thơ của mình.
Ngay lập tức một
người đọc bài thơ ca ngợi nhà vua anh minh và giản dị, rằng chưa từng có một
ông vua hiền nào như vậy trong lịch sử. Nhà thơ này được ra tù. Còn lại hai
người không chịu đọc thơ bị đưa lên đống lửa đã chuẩn bị sẵn trên quảng trường.
– Ta cho các
ngươi một phút trước khi châm lửa. Lần cuối cùng hãy đọc cho ta nghe một bài
thơ.
Một người không
chịu được đã đọc một bài thơ ca ngợi một ông vua hiền chưa từng có trên đời và
người này được đưa xuống. Chỉ còn lại một người cuối cùng vẫn không chịu đọc
thơ.
– Hãy trói nó
vào cột và châm lửa – nhà vua ban lệnh.
Trong khi những
người lính trói nhà thơ vào cột, người này đã đọc một bài thơ tố cáo nhà vua
tham lam, độc ác và bất công, vị vua như thế chưa từng có trong lịch sử.
– Hãy cởi trói
cho nó – nhà vua thét lên – ta không muốn để mất một nhà thơ trung thực nhất
nước!
Bài học về đạo đức
Một người đàn ông đến tìm vua Solomon khi ông đang
chơi với những đứa con. Người đàn ông hỏi:
– Nhà vua làm ơn giúp cho chuyện này. Tôi sống đủ
đầy, có nhà to, có nhiều nô lệ nhưng tôi thấy những ý nghĩ của mình chỉ hướng
về những cái nhất thời và nhỏ nhặt chứ không phải những cái vĩnh cửu và đạo
đức.
Solomon hỏi người đàn ông:
– Thế đạo đức là gì?
– Đạo đức – là các đi đến cái cao thượng, bỏ qua cái
thấp hèn, đạt được cái chính yếu của mình và coi khinh những điều vặt vãnh. –
Người đàn ông trả lời.
Nhà vua chau mày:
– Ta hỏi lại anh lần nữa: đạo đức là gì?
– Là con đường để đạt đến Thượng Đế.
Nhà vua càng chau mày nhiều hơn nữa.
– Ta hỏi anh lần thứ ba: đạo đức là gì?
– Đạo đức – là những gì làm cho tâm hồn thanh sạch
hơn, sáng sủa hơn.
Vua Solomon nói chậm rãi:
– Ta hỏi anh ba lần, còn anh là người suốt ngày suy
nghĩ về đạo đức mà không thể trả lời chính xác. Anh muốn đạt đến cái cao cả, bỏ
qua cái thấp hèn, nhưng anh làm sao có thể đi lên bậc thang cao mà không đi qua
bậc thấp? Anh muốn đạt đến Thượng Đế nhưng không biết điều gì đợi anh ở chốn
trời xanh. Anh muốn trở nên sáng sủa hơn nhưng ánh sáng là gì nếu như không có
bóng đêm?
Và nói thêm:
– Đêm thay cho ngày, và không có gì lâu dài – không
ánh sáng, không bóng tối. Làm sao ta có thể nhận biết được ngày nếu không biết
đêm? Bởi thế, những ý nghĩ thấp hèn luôn đi cùng với những nghĩ suy cao thượng.
Anh hãy yêu mến những người vợ của mình, những nô lệ của mình, những người hàng
xóm của mình, hãy làm gương cho họ, mỗi buổi chiều trước khi đi ngủ hãy tự hỏi
mình: hôm nay ta đã làm gì để hạnh phúc hơn, liệu ta có lấy đi quá nhiều thứ mà
làm hại cho người khác? Chỉ có như vậy thì cuộc đời anh mới trở nên có ích, và
chỉ như vậy, sau khi chết người đời mới gọi anh là người có đạo đức.
Người đàn ông cảm tạ nhà vua và trở về nhà của mình,
cứ tiếc rằng sao không đến hỏi nhà thông thái sớm hơn.
Vong ân
Khi vị thần tối
cao của Magadha
tạo xong trời đất và vạn vật, tạo xong phụ nữ và đàn ông, Ngài đi xuống mặt đất
để xem những thành quả của mình. Bên một bụi hoa tím trên cánh đồng hoa Ngài
nhìn thấy đàn ông đang âu yếm và vuốt ve phụ nữ, bèn hỏi:
–
Ngươi có hài lòng với hạnh phúc mà ta dành cho ngươi không? Màu thanh thiên của
trời, sóng rì rào của biển, hoa huệ trắng, hoa hồng đỏ và những cây cọ như cúi
mình khi ngươi đang hạnh phúc cùng người đẹp?
Người đàn ông
cảm thấy ngạc nhiên, không biết rằng đấy là thần của Magadha, bèn trả lời:
– Ngươi là ai?
Tại sao ngươi lại hỏi ta? Việc gì đến ngươi ta hài lòng hay không rằng ta tồn
tại?
Khi đó Magadha
nói:
– Ta là kẻ đã
tạo ra ngươi. Ta là kẻ tạo nên đất trời, rải hoa lên đồng cỏ, làm cho những
ngôi sao lấp loá, là kẻ tạo nên những cây cọ và những giàn hoa tím ngát hương.
Ta là kẻ tạo ra ngày và đêm, tạo nên oi nồng và lạnh lẽo, tạo cho ngươi người
bạn đời yêu dấu. Ngươi mang ơn ta vì tất cả những điều này.
Người đàn ông
ngạc nhiên:
– Mang ơn? Vì
tất cả những gì ngươi tạo ra? Tại vì sao ta lại phải mang ơn? Ta nhìn thấy tất
cả đều tốt đẹp nhưng tại sao ta lại phải quan tâm vì sao như thế. Ngươi hãy đi
đi cùng với những ý nghĩ của mình, đừng làm phiền đến ta đang hạnh phúc cùng
người đẹp.
Vẻ ngạc nhiên
cũng lộ ra trên gương mặt vị thần:
– Lòng ngươi
không muốn cúi mình trước ta, kẻ đã tạo ra ngươi, không muốn cầu khấn và tạ ơn
ta vì những gì mà ngươi có?
– Cầu khấn ư? –
người đàn ông kêu lên – phí thời gian đi cầu khấn một khi cuộc đời đẹp như vậy?
Khi trời xanh, biển xanh và người đẹp chung tình? Và ngươi muốn ta bớt thời
gian của hạnh phúc để mà đi cầu khấn ư? Không. Cuộc đời đẹp tuyệt trần, chẳng
còn thời gian để mà cầu với khấn. Ta cần tận hưởng tất cả cho mình chứ không
phải phí thời gian để mà đi cầu khấn hay tạ ơn chi hết.
Thế là trên cõi
đời sinh ra lỗi lầm thứ nhất. Những bông hoa tái nhợt, những cây cọ rì rào
trách móc. Ngọn gió thì thầm bên giàn hoa tím về chuyện lầm lỗi và gọi tên.
Trên thế gian vang lên một lời mới: vong ân.
Câu hỏi quan trọng nhất
Đầu những năm 50
nhà bác học Einstein tránh xa công luận để tập trung làm việc ở nhà riêng của
mình ở New York. Quãng thời gian còn lại không nhiều nên nhà bác học quí trọng
từng giờ phút. Những người phục vụ rất nghiêm khắc thực hiện một yêu cầu của
ông là tuyệt đối không được cho một người khách nào đến nhà.
Một hôm, không
hiểu bằng cách nào, có một chàng trai trẻ tự giới thiệu là nhà báo, đột nhập
được vào phòng làm việc của ông và xin phỏng vấn. “Thật láo xược quá mức!” –
nhà bác học nghĩ bụng và đã định mời anh ta bước ra. Nhưng, nghĩ lại, quả anh
ta là một phóng viên cừ khôi – biết cách vượt qua mọi trở ngại để thực hiện
nghĩa vụ của mình.
– Tôi bằng lòng
trả lời phỏng vấn với một điều kiện là anh chỉ hỏi có một câu. – Nhà bác học
nói với nhà báo.
– Vâng, chỉ xin
hỏi bác một câu! – Chàng trai sung sướng kêu lên – câu hỏi của cháu sẽ là như
vậy: Thưa Albert Einstein kính mến, nếu như bác là người hỏi thì câu hỏi nào
cho mình ?
Nhà bác học ngồi
xuống ghế bành đắm chìm trong suy tưởng. Tẩu thuốc của ông tắt ngấm, hai con
mắt ông lim dim. Nhà báo cảm thấy khó xử vô cùng: có điều gì xảy ra với nhà bác
học vĩ đại, hay đi gọi bác sĩ? Nhưng Einstein từ từ mở mắt nhìn thẳng vào chàng
trai và nói:
– Câu hỏi quan
trọng nhất mà tôi hỏi chính bản thân mình đó là: Liệu vũ trụ có hòa thuận với
con người? Bởi vì phụ thuộc vào câu trả lời mà chúng ta sẽ xây tường hay xây
cầu cống.
Nhà thơ vĩ đại
Nhà thơ
Rabindranath Tagore của ấn Độ là một nhà thơ huyền thoại. Ông sáng tác hơn 6000
bài thơ. Khi cảm hứng đến là nhà thơ đóng cửa ngồi viết trong suốt ba, bốn ngày
liền không ăn uống. Những người sống gần ông nói rằng, sau những ngày như vậy
trông ông có vẻ như người vừa từ một thế giới nào khác trở về: đôi mắt sáng như
sao, dáng điệu to cao mà trang nhã. Từ người ông toát ra mùi hương. Có khi hàng
nửa năm ông ở trong tình trạng như vậy.
Chuyện kể rằng
trong giờ phút sắp lâm chung có người bạn ông – là một nhà văn nổi tiếng đến
thăm. Người này nắm tay ông và nói:
– Anh có thể ra
đi với sự mãn nguyện vì đã để lại cho đời bao nhiêu rồi. Thế gian này chưa có
ai viết được nhiều như vậy. Không Kalidasa, không Shelley, không ai có thể sánh
được với anh.
Khi người bạn
nói xong những lời này, những giọt nước mắt bỗng trào ra từ đôi mắt nhà thơ vĩ
đại. Người bạn cảm thấy không tin ở đôi mắt mình, đã nói:
– Sao anh khóc?
Anh sợ cái chết chăng? Con người đã từng ca ngợi cuộc sống hết mình lại sợ cái
chết? Cái chết cũng là một biểu hiện của cuộc sống đấy thôi.
Tagore trả lời:
– Không, tôi
không sợ cái chết! Cái chết cũng tuyệt vời như cuộc sống vậy. Nhưng tôi khóc là
bởi vì những bài thơ hay nhất chỉ đến cách đây chưa lâu. Từ bấy đến giờ tôi là
con trẻ. Bây giờ tôi lớn thì Thượng Đế càng cho nhiều hơn. Chỉ bây giờ tôi mới
lớn lên thì lại đến lúc phải từ giã. Đấy là điều bất công!
Bí mật của cuộc
sống
Ngày xửa ngày xưa, cái thời đã xa lắc xa lơ Thượng Đế hỏi
các thiên thần:
– Nên giấu bí mật của cuộc sống ở đâu?
Một thiên thần đề nghị nên giấu bí mật này dưới đáy biển
sâu. Thượng Đế bảo:
– Điều này quá đơn giản… nhưng sẽ đến một ngày con người sẽ
đi đến tận nơi nào sâu nhất của biển.
Khi đó một thiên thần khác đề nghị nên giấu trong lòng đất
sâu. Thượng Đế lại nói:
– Điều này cũng vô cùng đơn giản… nhưng sẽ đến một ngày con
người sẽ đào hết đất.
Sau một chút suy nghĩ, các thiên thần đề nghị nên giấu trên
đỉnh núi cao nhất.
– Sẽ đến một ngày con người sẽ trèo lên những đỉnh núi nào
cao nhất!
Các thiên thần lắc đầu:
– Nếu bí mật cuộc sống không thể giấu dưới lòng biển sâu,
không thể giấu trong lòng đất, không trên đỉnh núi cao nhất thì còn biết giấu
vào đâu? Có thể là trên các vì sao?
Thượng Đế im lặng suy nghĩ một lát rồi nói:
– Con người sẽ đi đến tận cùng trái đất, đến tận cùng biển
sâu, đến tận đỉnh núi cao và đến các vì sao trước khi hiểu ra chính mình, bởi
thế, bí mật của cuộc sống phải được giấu trong chính con người.
Sự giúp đỡ của người hèn kém
Một
lần con sư tử nằm ngủ có con chuột nhỏ chạy trên bụng. Sư tử tỉnh giấc vồ lấy
con chuột và định cho vào mồm nuốt ực nhưng con chuột van xin sư tử thả nó ra
và hứa với sư tử là sẽ đền ơn một lúc nào đó. Sư tử cảm thấy buồn cười trước
những lời hứa hẹn của con chuột nhưng dù sao vẫn thả nó. Sau đó một thời gian,
sư tử bị rơi vào bẫy của những người thợ săn, bị những sợi dây quấn vòng quanh
vào một thân cây gỗ lớn. Chuột biết chuyện này đã chạy đến gặm đứt những sợi
dây, giải thoát cho sư tử.
–
Anh còn nhớ không – chuột bảo sư tử – anh từng cười nhạo tôi, không tin rằng
tôi nhỏ bé thế này lại có thể giúp anh – chúa sơn lâm, được một việc nào đấy.
Bây giờ thì anh đã thấy rằng con chuột bé con cũng biết cách tạ ơn.
Thị xã chả khác gì quê
Ngày trước có
ông già ở quê đi ra thị xã. Từ ngày sinh ra ông chưa đến thị xã bao giờ. Đường
đi thì xa mà ông già chỉ đi bộ (ngày đó chưa có xe đạp, xe máy như bây giờ).
Gặp đêm đến, ông già ngủ ngay trên đường, nhưng ông vốn là người khôn ngoan và
cẩn thận, ông nằm thả chân hướng về phía thị xã để sáng sớm nhớ hướng đi… Đến
đêm khuya có mấy người gánh lá nón ra chợ thị xã bán đi qua. Những người này biết
ông già người làng mình nên quyết định đùa: họ nhẹ nhàng xoay đôi chân của ông
về hướng ngược lại. Sớm tinh mơ ông già tỉnh giấc lấy tay giụi mắt rồi đi tiếp.
Ông đi cho đến lúc mặt trời lặn thì về đến… làng của mình.
– Thị xã chả
khác gì quê – ông già ngạc nhiên.
Đi đoạn nữa càng
thấy ngạc nhiên hơn:
– Y hệt làng
mình. Cũng con đường cong, cũng cây đa, bến nước…
Cuối cùng ông
già về đến trước ngôi nhà của mình.
– Ôi trời! Không
khác gì nhà mình!
Người vợ nghe
thấy liền chạy ra. Ông già lại kêu lên:
– Ôi trời đất
quỉ thần ơi, sao ở thị xã lại có bà già y hệt vợ mình thế này!
Khu vườn của Epicurus
Ngày xưa nhà
triết học Epicurus có một khu vườn ở gần Athen. Epicurus là người không tin ở
Đức Chúa Trời, ông không tin thứ gì trên đời, huống hồ, tín ngưỡng chỉ là trò
vớ vẩn. Tin tưởng chỉ những người dại khờ, mù quáng. Con người chỉ có sự hiểu
biết là lòng tin chứ không phải tín ngưỡng. Lòng tin, nghĩa là tin tưởng vào
cuộc sống.
Epicurus sống ở
khu vườn cùng với các học trò của mình. Ông không tin Đức Chúa Trời, không tin
những gì viết trong Kinh, ông là người vô thần nhưng ông sống rất hạnh phúc,
mặc dù ông và các học trò của mình sống rất đạm bạc.
Một ông vua nghe
tin này bèn quyết định tìm đến xem làm sao họ có thể sống hạnh phúc mà không
cần tín ngưỡng. Người ta tin tưởng còn sống không hạnh phúc thì tại sao những
người này có thể sống hạnh phúc mà không tin?
Một buổi chiều
nhà vua đến khu vườn và vô cùng ngạc nhiên: họ chẳng có gì nhưng họ sống như
hoàng đế. Cả cuộc đời họ là một ngày lễ. Đồ ăn của họ chỉ có bánh mì và muối
nhưng họ cảm thấy đầy đủ, không cần gì hơn.
Nhà vua ngạc
nhiên hỏi Epicurus:
– Lần sau đến
đây ta sẽ mang theo quà tặng. Nhà ngươi muốn thứ gì?
Epicurus trả
lời:
– Hãy cho chúng
tôi suy nghĩ thêm, vì rằng chưa bao giờ chúng tôi nghĩ rằng có ai lại có thể
tặng quà cho chúng tôi. Bởi vì chúng tôi có vô vàn quà tặng của thiên nhiên
rồi. Nhưng nếu ngài dứt khoát như vậy thì chỉ xin một ít bơ, và chỉ thế.
Cuộc sống có thể
trở thành một ngày hội nếu ta biết cách sống mà không lo lắng. Bởi vì ngược lại
thì cuộc sống sẽ trở thành một căn bệnh và đau khổ triền miên, và chỉ kết thúc
sau khi ta chết.
Ai là dê?
Con đầu đàn của
một bầy sói chết đột ngột, không kịp để lại lời di chúc. Cả bầy sói tìm một con
khác cầm đầu. Suốt mấy ngày tranh cãi và cắn xé nhau, vì con nào cũng sợ con
cầm đầu mới sẽ trả thù nếu kẻ nào từng nói xấu nó. Khi cả đàn sói đã im lặng,
một con sói già nói:
– Chúng ta nên
tìm một kẻ ngoài để lãnh đạo cho công bằng.
Cả bầy sói đồng
ý và hỏi nên tìm ở đâu. Sói già đề nghị bầu một con dê cầm đầu đàn sói, rồi
giải thích:
– Mặc dù nó là
dê nhưng có một điều lợi: nếu nó tỏ ra bừa bãi thì có thể trị được nó.
Những con sói
cảm thấy buồn cười nhưng cũng đồng ý gọi đến một con dê và bảo:
– Chúng tao bầu
mày làm người lãnh đạo bọn tao nếu mày chịu từ bỏ cuộc đời dê.
Khi đó dê mới
cảm thấy hết sợ và trả lời:
– Vâng, tôi là
dê nhưng tôi sẽ từ bỏ quá khứ của mình và xin thề không bao giờ là dê nữa!
Cả đàn sói vẫy
đuôi tán thành, một con sói bảo dê:
– Từ nay mày là
con đầu đàn, số phận bọn tao ở trong tay mày đấy. Hãy nói điều gì với cả đàn.
Dê bước lên hòn
đá cao, thả bộ râu, giang rộng hai chân và hỏi:
– Thế trong
chúng ta ai là “dê”?
Lựa chọn con đường riêng
Ba
tráng sĩ đứng giữa một ngã ba đường và nhìn thấy trên một phiến đá có dòng chữ đề:
“Đi về bên phải – tìm thấy cái chết; đi về bên trái – bỏ đầu lại trên đường; đi
thẳng – trở thành thằng ngốc”.
Ba
người chọn ba hướng đi. Người thứ nhất chọn bên phải rất ngạc nhiên khi không
thấy cái chết. Người thứ hai chọ hướng bên trái gặp một cái đầu to trên đường,
người này muốn vần nó sang một bên nhưng không thể nên đành để như vậy. Còn
người thứ ba đi thẳng gặp một con quái vật ba đầu. Một đầu đang nhìn anh ta còn
hai đầu kia đang ngủ. Tráng sĩ rút kiếm chặt cái đầu đang nhìn thì hai đầu đang
ngủ kia rên hư hử: “Mày là thằng ngốc!”
Tranh luận về hạnh phúc
– Cái gì quan
trọng nhất trong cuộc đời?
Những học trò
của ông lần lượt nói những quan niệm của mình về vấn đề nêu trên. Một người
nói:
– Thứ quan trọng
nhất trong cuộc đời là sức khỏe.
Một người khác
nói:
– Điều quan
trọng nhất là có một thân hình đẹp để hấp dẫn phụ nữ.
Một người thứ ba
nói:
– Điều quan
trọng nhất là có tiền và có địa vị trong xã hội.
Sau khi những
học trò đã nói hết, họ quay sang hỏi Socrates:
– Còn ý kiến của
thầy thì sao ạ?
Socrates trả
lời:
– Thầy nghĩ rằng
điều quan trọng nhất trong cuộc đời là hạnh phúc. Các con sẽ nghĩ sao, liệu một
người có sức khỏe tốt là có hạnh phúc trong đời?
– Không ạ.
– Thế một người
có thân hình đẹp, rất hấp dẫn phụ nữ liệu có hnạh phúc trong đời?
– Không ạ. Điều
này cũng không quan trọng.
– Vậy thì một
người có nhiều tiền, có địa vị trong xã hội thì có phải người này lúc nào cũng
hạnh phúc?
– Không – thậm
chí ngược lại. Những người như vậy thường rất cô đơn.
– Thế người như
thế nào trong ba loại người vừa nêu trên các con cho là xứng đáng nhất. Các con
hãy hình dung rằng mình cần lời khuyên của bác sĩ. Các con sẽ đến hỏi người bác
sĩ nào? Đến người rất giàu, có địa vị, người quyến rũ phụ nữ hay người hạnh
phúc?
Tất cả học trò
đều nói rằng sẽ đến hỏi bác sĩ có hạnh phúc trong đời, vì cho rằng người này
xứng đáng nhất.
– Vậy thì –
Socrates kết luận – tất cả chúng ta đều thừa nhận rằng hạnh phúc là thứ quan
trọng nhất nên cần phấn đấu vì hạnh phúc như là thứ quan trọng nhất trong cuộc
đời này.
Nhà doanh nghiệp và người đánh cá
Một nhà doanh nghiệp đứng trên cầu đá của làng chài quan sát một người đàn ông trên chiếc thuyền nan đang câu cá. Người đàn ông câu được con cá ngừ rất to và chuẩn bị đi về nhà. Nhà doanh nghiệp bước đến chúc mừng và hỏi người đàn ông rằng cần bao nhiêu thời gian để câu được con cá như vậy.
– Hai giờ, không
hơn – người đàn ông trả lời.
– Thế sao anh
không ở lại lâu hơn để câu thêm mấy con nữa? – Nhà doanh nghiệp ngạc nhiên.
– Một con là đủ
cho cả nhà trong ngày mai rồi.
– Thế anh làm gì
đến hết ngày?
– Tôi ngủ gần
trưa mới dậy, sau đó ra biển chừng hai tiếng đồng hồ rồi về chơi với con trẻ,
rồi ngủ trưa với vợ. Xế chiều đi dạo chơi trong làng, chiều tối uống rượu, chơi
đàn ghi ta và hát hò với bạn bè vui vẻ. Anh thấy đời như thế có sướng không?
– Tôi là nhà
kinh tế, tốt nghiệp Đại học Harvard – nhà doanh nghiệp nói – tôi khuyên anh làm
theo cách khác. Anh hãy ở lại biển câu cá cả ngày để sau này mua mọt chiếc thuyền
lớn.
– Thế sau đó làm
gì? – người đánh cá hỏi.
– Sau đó, có
thuyền lớn anh sẽ câu được nhiều cá hơn, anh sẽ đi ra đại dương, rồi anh sẽ mua
được thêm thuyền, thậm chí cả tàu thủy, và đến một ngày anh sẽ có một đội tàu.
– Thế sau đó thì
sao?
– Sau đó anh bỏ
ngôi làng này mà chuyển lên thành phố lớn và anh có thể lập công ty, mở văn
phòng và làm giám đốc.
– Tốn bao nhiêu
thời gian để làm được những việc như vậy?
– Chừng 15-20
năm.
– Thế rồi sau
đó?
– Thế rồi sau đó
– nhà doanh nghiệp cười – sau đó sẽ đến lúc sướng. Anh sẽ bán toàn bộ công ty
của mình, ôm vài trăm tỉ đồng, trở thành một người giàu có.
– Thế sau đó
nữa?
– Sau đó nữa là
anh không cần phải làm gì cả. Anh lại chuyển về ngôi làng nhỏ ngày xưa, lại ngủ
đến gần trưa, đi câu cá vài giờ rồi về chơi với trẻ nhỏ, ngủ trưa với vợ, rồi
đi dạo quanh làng, buổi tối lại chơi đàn và uống rượu với bạn bè vui vẻ…
Sếp và lập trình viên
Một người đàn ông bay trên một khinh khí cầu bỗng nhận ra mình bị mất phương hướng. Người này hạ thấp độ cao và nhìn thấy một người phụ nữ. Hạ xuống thấp chút nữa, người đàn ông hỏi:
– Xin lỗi chị
cho tôi hỏi. Tôi hẹn với anh bạn gặp nhau một giờ trước đây nhưng tôi không
biết được mình đang ở đâu.
– Anh đang ở
trong không khí, cách mặt đất 30 foot, giữa 40 và 41 độ vĩ bắc, giữa 59 và 60
độ kinh tây.
– Chị chắc là
một lập trình viên?
– Vâng, nhưng
sao anh đoán giỏi thế?
– Chị trả lời
hoàn toàn chính xác và rất chi tiết nhưng tôi không hình dung được những thông
số này. Và nói thật là chị cũng chẳng giúp được điều gì cả.
– Thế anh chắc
là sếp bự?
– Vâng, nhưng
sao chị đoán giỏi thế?
– Anh không biết
được mình đang ở đâu và đi đâu. Anh bay lên cao là nhờ không khí. Rồi anh hứa
mà không hình dung sẽ phải thực hiện ra sao, anh chỉ biết chờ những người dưới
quyền sẽ giải quyết vấn đề của mình. Và cuối cùng, bây giờ anh đang ở vị trí mà
trước khi gặp tôi, nhưng tại vì sao trong chuyện này tôi là người có lỗi.
Cô gái và nhà doanh nghiệp
Cô gái đi tàu trong toa hai người cùng với một nhà doanh nghiệp. Người này rủ cô gái cùng tham gia một trò chơi cho khỏi buồn. Cô gái từ chối vì muốn đi nằm ngủ nhưng nhà doanh nghiệp năn nỉ:
– Trò chơi đơn
giản thôi em ạ. Anh sẽ ra cho em câu hỏi, nếu em không trả lời được thì phải
trả cho anh 5 ngàn đồng và ngược lại.
Cô gái vẫn một
mực từ chối.
– Thôi được –
nhà doanh nghiệp xuống giọng – nếu anh không trả lời được câu hỏi của em thì
anh phải trả cho em 500 đô la, còn ngược lại – em chỉ phải trả cho anh 5 ngàn
đồng.
Thế là cô gái
đồng ý. Nhà doanh nghiệp hỏi cô gái độ dài giữa trái đất và mặt trăng là bao
nhiêu km. Cô gái không trả lời được, đành móc ví lấy 5 ngàn đồng và hỏi nhà
doanh nghiệp:
– Cái gì đi lên
bằng ba chân còn khi xuống bằng bốn chân?
Nhà doanh nghiệp
nghĩ mãi không ra, bèn lấy điện thoại di động vào mạng tìm rồi gọi hỏi bạn bè.
Không một ai biết cả. Một giờ sau, cô gái đã ngủ. Nhà doanh nghiệp đánh thức cô
gái, đưa cho cô 500 đô la. Cô gái lấy tiền và lại nằm ngủ. Nhà doanh nghiệp lại
đánh thức cô gái và nói:
– Thế đáp án của
em?
Cô gái im lặng,
móc ví lấy 5 ngàn đồng đưa cho nhà doanh nghiệp và ngủ tiếp.
Người kị sĩ và con rắn
"Sự tàn nhẫn" của người hiểu biết
còn
hay hơn "lòng tốt" của kẻ ngu đần.
Một
kị sĩ cưỡi ngựa đi trên đường. Từ xa kị sĩ đã nhìn thấy con rắn chui vào miệng
của một người đàn ông đang ngủ nhưng há hốc miệng. Kị sĩ hiểu rằng nếu người
đàn ông ngủ tiếp như vậy thì có thể chết vì nọc rắn. Cho ngựa đến gần, kị sĩ
nhảy xuống dùng roi da quất vào người đàn ông đang ngủ làm cho người này vô
cùng kinh hãi. Không kịp để cho người đàn ông kịp nhớ điều gì xảy ra, kị sĩ lôi
người đàn ông đến gốc cây táo, dưới cây này có nhiều quả táo sâu rụng xuống và
bắt người đàn ông ăn những quả táo sâu. Sau đó lôi người này ra hồ nước và bắt
uống nước thật nhiều. Người đàn ông sợ hãi kêu lên:
– Anh làm tình
làm tội tôi vì điều gì, tôi có làm gì anh đâu?
Nhưng kị sĩ chỉ
im lặng và càng tỏ ra tàn nhẫn hơn, hành hạ người đàn ông suốt buổi. Cuối cùng
người này ngã vật xuống đất nôn oẹ ra táo, nước cùng với con rắn. Chỉ khi đó
người đàn ông được cứu mới hiểu ra sự nguy hiểm và nói với kị sĩ:
– Giá mà anh
giải thích cho tôi từ đầu thì tôi đã vui lòng làm theo lời anh.
– Nếu tao nói
với mày từ đầu thì mày đã không tin, hoặc mày sợ hãi rồi bỏ chạy, hoặc sẽ mặc
kệ đời, ngủ tiếp.
Nói xong, kị sĩ
nhảy lên ngựa phóng đi.
Đề thi môn Tiếng Anh
1-Đề thi môn Tiếng Anh bậc tiểu học.
Dịch sang Tiếng
Việt câu sau:
Three
witches watch three swatch watches. Which witch watches which swatch watch?
Đáp án:
Ba phù thủy nhìn
ba chiếc đồng hồ “Swatch”. Phù thủy nào nhìn chiếc đồng hồ “Swatch” nào?
2. Đề thi môn Tiếng Anh bậc trung học.
Dịch sang Tiếng Việt
câu sau:
Three
switched witches watch three Swatch watch switches. Which switched witch
watches which Swatch watch switch?
Đáp án:
Ba phù thủy nhìn
ba nút vặn trên đồng hồ “Swatch”. Phù thủy nào nhìn nút vặn nào trên đồng hồ
“Swatch”?
3-Đề thi môn Tiếng Anh của sinh viên Đại học
Ngoại ngữ.
Dịch sang Tiếng Việt
câu sau:
Three swiss
witch-bitches, which wished to be switched swiss witch-bitches, watch three
swiss Swatch watch switches. Which swiss witch-bitch, which wishes to be a
switched swiss witch-bitch, wishes to watch which swiss Swatch watch switch?
Đáp án:
Ba yêu tinh Thụy
Sĩ muốn thay đổi giới tính, nhìn ba nút vặn trên đồng hồ “Swatch”. Yêu tinh
Thụy Sĩ nào muốn thay đổi giới tính và nhìn nút vặn nào trên đồng hồ “Swatch”?
Ước mơ
Một phi công bay
trên bầu trời California nói với người bạn ngồi bên cạnh:
– Cậu nhìn cái
hồ tuyệt đẹp kìa. Tớ sinh ra ở gần hồ này, kia là làng của tớ.
Người phi công
chỉ ngôi làng nhỏ cách không xa hồ, và nói:
– Ngày xưa tớ
thường câu cá ở hồ này. Câu cá là thú say mê của tớ. Ngày xưa tớ ngồi câu cá
bên hồ thì trên trời cũng thường xuyên có máy bay bay lượn. Chúng bay trên đầu
tớ, tớ mơ ước một ngày được trở thành phi công. ước mơ ấy đã thành. Giờ đây, cứ
mỗi lần nhìn xuống hồ là tớ lại ước mơ đến ngày về hưu, lại được ngồi bên hồ
câu cá…
Vô vọng
Ngày xưa ở Vương
quốc Ba Tư có nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần. Diễm phúc cho những ai được
nhìn thấy nàng.
Một hôm có vị
quan trẻ đẹp trong triều chuẩn bị ăn bánh. Đang giơ miếng bánh đưa vào miệng
thì nhìn thấy công chúa đi qua đã ngạc nhiên rồi tỏ ra thờ thẫn. Công chúa mỉm
cười với vị quan, làm cho người này cả thân thể run lên và cảm thấy bị mất lý
trí. Vị quan kia bị rơi vào tình trạng như thế trong suốt bảy năm. Đối với
chàng: đường sá là nhà, những con chó hoang là bạn. Công chúa cảm thấy bực mình
và những người vệ sĩ của nàng quyệt định giết chết chàng trai.
Một hôm công
chúa cho gọi chàng trai đến và bảo:
– Giữa tôi và
anh không có tình cảm gì cả. Anh phải đi khỏi nơi đây ngay lập tức, người ta
muốn giết anh.
Chàng trai bất
hạnh trả lời:
– Kể từ ngày
nhìn thấy em, cuộc đời đối với anh không còn giá trị. Người ta muốn giết anh –
một người vô tội thì anh sẽ chết. Nhưng trước khi chết em hãy thực hiện một
điều mong muốn duy nhất của anh, vì rằng em là nguyên nhân của cái chết. Em hãy
nói với anh tại vì sao ngày đó em mỉm cười với anh?
– Đồ ngốc! –
công chúa trả lời – ngày đó nhìn thấy anh rất buồn cười nên tôi mỉm cười là vì
lòng thương hại.
Nói xong câu này
nàng công chúa bỏ đi.
Bằng trái tim
Chàng trai chuẩn
bị cưới vợ đến hỏi một thầy đồ:
– Con muốn lấy
vợ thầy ạ, nhưng con chỉ muốn cưới một cô gái trinh. Thầy cho con hỏi như vậy
có phải là khôn không?
Thầy đồ hỏi lại:
– Thế tại sao cứ
phải là gái trinh?
– Chỉ khi đó con
mới tin tưởng rằng vợ con là người phẩm hạnh.
Thầy đồ trèo lên
cây ổi hái hai quả ổi: một quả còn nguyên, quả thứ hai đã bị chim mổ ăn rồi đưa
cho chàng trai nếm thử. Chàng trai nếm quả ổi còn nguyên: quả ổi chát. Chnàg
nếm quả đã bị chim mổ: lại cũng chát như vậy.
– Thế thì con
phải chọn vợ bằng cách nào?
– Bằng trái tim!
– thầy đồ trả lời.
Cậu bé và cây khế
Ngày xưa có cây
khế ngọt mọc ở trong một cánh rừng. Cây khế yêu một cậu bé chăn trâu. Cậu bé
ngày ngày trèo lên cây khế hái quả và lấy lá khế kết thành chiếc mũ giống như
vương miện của ông vua rừng. Sau đó cùng cây khế chơi trò ú tim và cây khế cảm
thấy vô cùng hạnh phúc.
Thời gian trôi
đi, cậu bé ít đến chơi với khế như trước. Một hôm gặp nhau, cây khế bảo:
– Chàng trai hãy
trèo lên đây, ăn những quả khế này và hãy cùng vui với em như ngày trước.
– Tôi bây giờ là
người lớn rồi – chàng trai trả lời – tôi cần những trò vui khác. Nhưng tôi cần
tiền, chẳng lẽ em có thể cho tôi tiền?
– Em chẳng tiếc
gì với chàng – cây khế thở dài – nhưng em không có tiền, em chỉ có lá và quả.
Chàng hãy bứt quả mang đi bán mà lấy tiền.
Chàng trai bứt
hết quả khế mang về còn cây khế cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Sau đó rất lâu
chàng trai không đến, cây khế cảm thấy buồn. Một hôm chàng đến, cây khế sung
sướng reo lên:
– Chàng hãy leo
lên cành, hãy đùa vui với em!
– Tôi quá nhiều
việc – chàng trai trả lời – tôi muốn có ngôi nhà. Chẳng lẽ em giúp được cho
tôi?
– Em chẳng tiếc
gì với chàng – cây khế trả lời buồn bã – nhưng em không có nhà. Nhà của em là
rừng. Nhưng mà em có cành, chàng hãy chặt cành mà làm nhà. Và chàng sẽ hạnh
phúc.
Chàng trai chặt
cành khế mang về làm nhà, còn khế cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Sau đó rất lâu
chàng trai không đến, cây khế cảm thấy buồn. Một hôm chàng đến, cây khế lại
sung sướng reo lên:
– Chàng hãy chơi
trò chơi gì với em!
– Tôi già rồi,
không còn chơi trò chơi nữa – chàng trai trả lời – tôi muốn đóng một chiếc
thuyền để bơi đi thật xa. Nhưng chẳng lẽ em có thể cho tôi được chiếc thuyền?
– Chàng hãy cưa
thân của em mà đóng thuyền – cây khế trả lời – chàng có thể bơi đi thật xa, và
chàng sẽ hạnh phúc.
Thế là chàng
trai cưa cây khế đóng thành chiếc thuyền bơi về chốn xa xăm, còn cây khế cảm
thấy vô cùng hạnh phúc. Sau đó rất nhiều năm, chàng trai năm xưa lại tìm đến
gốc cây khế.
– Em xin lỗi
chàng – khế thở dài – bây giờ em không còn gì để trao chàng nữa, không còn
những quả khế ngọt nữa.
– Tôi cần nó để
mà làm gì, không còn chiếc răng nào nữa.
– Và cũng đã
không còn cành lá, thân cây để chàng trèo lên đó nữa.
– Tôi đã quá già
để mà đi trèo cây.
– Em muốn trao
chàng một thứ gì đó nhưng chẳng còn lại gì. Em bây giờ chỉ còn lại gốc cây già,
xin lỗi!
– Còn tôi cũng
chẳng cần gì nữa. Tôi chỉ muốn có một chỗ yên lặng để ngồi nghỉ ngơi mà thôi.
Tôi đã quá mệt mỏi.
– Vậy thì gốc
khế này sẽ hợp với chàng. Chàng hãy ngồi lại đây.
Ông già ngồi lên
gốc khế và khế cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét