Tristan
và Iđơn
Ngày xửa
ngày xưa, cái thuở mà những Hiệp sĩ của Hội bàn tròn từng làm nên những chiến
công vang dội, có ông vua tên là Rivalen, chúa tể của Vương quốc Lyonesse. Ông
đã từng rất nhiều lần giúp đỡ cho vua Mark, người cai trị Vương quốc Cornwall
láng giềng. Cùng nhau, họ trở thành một sức mạnh không kẻ thù nào có thể chiến
thắng nổi. Để củng cố mối tình thâm giữa hai Vương quốc, vua Mark đã gả chị gái
của mình, người đẹp Blanchefleur cho Rivalen. Vua Rivalen và người vợ trẻ này
yêu nhau thắm thiết, họ cùng chờ đợi ngày sinh của đứa con đầu lòng.
Cung điện
Kanoel của nhà vua nằm ngay bên bờ biển. Người đẹp Blanchefleur, qua ô cửa sổ
nhìn những con sóng vỗ vào vách đá, xa xa, sau màn sương là xứ Ailen. Ông vua
của xứ này là một vị tướng oai hùng và nổi tiếng là người không hề có lòng
thương xót một ai.
Thế rồi,
vào một hôm xấu trời, dưới màn sương mờ, những đội quân của Ailen tiến vào
Vương quốc Cornwall. Vua Rivalen vội vàng cùng với đội quân của mình ra trận.
Suốt đêm, Hoàng hậu Blanchefleur đứng trên tháp của cung điện nhìn ra phía
biển, thấy những đám cháy của những con thuyền. Và rồi buổi bình minh, người ta
mang về tin vui: rằng quân thù đã bị đánh tan. Và tiếp đó là một tin buồn: rằng
vua Rivalen đã từ trần.
Cũng
chính trong cái ngày đau buồn, Hoàng hậu Blanchefleur đã sinh hạ đứa con đầu
lòng. Tất cả mọi người đều lấy làm vui mừng khi đứa bé vừa sinh, còn trong
hoàng cung tràn ngập tiếng khóc và nức nở.
– Ôi con
trai của mẹ! – Hoàng hậu khẽ nấc lên – mẹ sinh con ra trong một ngày buồn và mẹ
đặt tên cho con là Tristan.
Hoàng hậu
muốn đặt tên con như vậy, bởi vì “Tristan” có nghĩa là “thời khắc buồn”. Thế
rồi Hoàng hậu nghiêng mái đầu xuống vai và chết.
Tất cả
thân bằng quyến thuộc của nhà vua Rivalen đã nhóm họp và quyết định giao cho
tướng Governal, một người thân cận của nhà vua đã tử trận sẽ giáo dục đứa bé.
Governal dạy cho cậu bé Tristan tất cả mọi thứ, những gì mà ông thông thạo:
cách sử dụng đao khiên và gươm giáo một cách hiệu quả nhất, săn hươu nai và lợn
rừng. Ông cũng dạy cho cậu bé cách thuần dưỡng ngựa hoang, điều khiển những con
thuyền trong bão táp, mà quan trọng nhất, là ông dạy cho Tristan trở thành một
người tốt và trung thành, có lòng xót thương những ai bị làm nhục và những kẻ
khốn cùng.
Khi
Governal nhận thấy rằng đã dạy hết tất cả cho học trò của mình thì hai thầy trò
cất bước lên đường, vượt biển sang nước Pháp. Ở nơi này, Tristan hiểu biết được
nhiều về những phong tục của miền đất mới. Cậu bé học cách hát và chơi đàn ở
những ca sĩ và nhạc công nổi tiếng.
Khi
Tristan tròn mười hai tuổi thì chàng nhận được tin rằng, cậu của chàng, vua
Mark đang gặp một tai họa lớn. Đội quân thiện chiến của Ailen đang bao vây cung
điện Tintagel của ông. Ngay trong ngày hôm đó Tristan cùng Governal lên thuyền
hướng về Cornwall. Sau bảy ngày trên biển con thuyền của họ đã đến gần bờ đá,
nơi có cung điện Tintagel. Cung điện này được xây từ những tấm đá to lớn và có
màu xanh.
- Người
ta kể rằng cung điện này do những người khổng lồ xây dựng nên – Governal nói
với Tristan – nhưng mắt con tỏ hơn, hãy nhìn xem có những gì ở gần bờ đá?
Khi đó,
Tristan nhìn thấy những chiếc thuyền chiến của Ailen. Trên một con thuyền to
nhất có cánh buồm màu đỏ thẫm.
Tristan
và Governal buộc phải dừng lại từ xa ngoài vịnh biển rồi bơi vào bờ, lên ngựa
và phóng nhanh về cung điện của vua Mark.
Vua Mark
vô cùng vui mừng được gặp đứa cháu. Ông thấy rằng cháu ông là chàng trai có
thân hình cân đối và ngời vẻ đẹp. Đôi mắt của Tristan có những màu khác nhau:
một mắt có màu vàng và mắt kia có màu xanh, giống như mẹ của chàng, Hoàng hậu
Blanchefleur.
- Cháu có
biết không, cậu đang gặp một tai họa lớn. Đã ba năm nay, cậu vẫn nộp cống cho
vua Ailen – vua Mark nói với Tristan. – Năm thứ nhất cậu nộp ba trăm pound đồng
đen, năm thứ hai cậu nộp ba trăm pound bạc ròng, năm thứ ba cậu nộp ba trăm
pound vàng ròng. Thế rồi sau đó vị vua tham lam đòi cậu phải nộp ba trăm chàng
trai và ba trăm cô gái để bắt họ làm nô lệ. Cậu đã không thể làm việc đó và cậu
từ chối. Thế là ông ta phái đến đây một đội chiến thuyền và dọa rằng sẽ dìm
Vương quốc của cậu trong biển lửa. Mà chỉ huy đội chiến thuyền này là một hiệp
sĩ lừng danh có tên là Morholt, hắn là em trai của Hoàng hậu Ailen.
Nói xong,
vua Mark đứng lặng im. Lúc này đội quân của Morholt đang tiến về phía cung điện
Tintagel. Tiếng gươm giáo khua vang. Vua Mark vội vàng cùng với những hiệp sĩ
của mình xung trận, theo sau họ là từng đoàn những đội binh. Họ xông lên để bảo
vệ đất đai quê hương và những con cháu của mình. Tristan cũng ra trận nhưng
chàng chỉ có một chiếc rìu vì chàng chưa được đứng vào hàng ngũ của các hiệp sĩ
nên chưa được phép mang gươm ra trận.
Suốt ba
ngày mặt trời lên rồi lặn mà chẳng có bên nào giành được chiến thắng. Và đến
lúc người ta hiểu ra rằng chỉ có bằng cách đánh tay đôi, một chọi một mới mong
quyết định được bên nào thua, bên nào thắng.
Viên sứ
truyền lệnh của Ailen bước ra giữa cánh đồng. Ông ta thổi vào chiếc kèn vàng ba
lần và nói:
- Ai
trong số các người, những hiệp sĩ của Cornwall sẽ đấu với Morholt của Ailen? Ai
sẽ đấu tay đôi với ông?
Khi viên
sứ truyền lệnh đã im thì trong số các hiệp sĩ của vua Mark không một ai dám lên
tiếng. Người ta chỉ nghe những tiếng xì xào: không ai có thể thắng được
Morholt. Xem kìa, hắn ta thật mạnh mẽ và dữ dằn vô cùng khi xung trận.
Tristan
đỏ mặt vì xấu hổ và giận dữ.
- Ôi, tại
sao ta không là hiệp sĩ! Giá như ta là hiệp sĩ thì ta sẽ thách đấu với Morholt.
Cậu thân yêu của cháu, cậu cho cháu được thách đấu với hắn ta!..
- Cháu
còn trẻ và chưa có kinh nghiệm gì, sao cháu lại muốn thử sức với một đối thủ
như Morholt, bởi đây sẽ là trận đánh đầu tiên của cháu.
- Cháu
thà chết cũng còn hơn là chịu nhục!
Cuối cùng
vua Mark đồng ý với yêu cầu của Tristan.
- Cháu
hãy hành động như sự dũng cảm của mình sai khiến.
Và ngay ở
đây, trên bãi chiến trường này, người ta đã kết nạp chàng vào hàng ngũ các hiệp
sĩ. Tristan quì một đầu gối xuống đất còn vua Mark lập tức khoác gươm vào vai
và đeo vào bàn tay chàng đôi găng tay sắt. Tristan tháo vứt đôi găng tay sắt
của mình xuống đất, trước mặt viên sứ truyền lệnh của Ailen.
Việc đã
quyết định xong, theo phong tục từ xưa: trận đấu tay đôi phải diễn ra ở cách xa
những đồng đội của mình, trên một hòn đảo vắng để không bị ai làm ảnh hưởng.
Thế là
hai chiếc thuyền lá vội vàng phóng về đảo Thánh Samson. Ngọn gió thổi vào những
cánh buồm: màu trắng của Tristan, còn cánh buồm trên thuyền của Morolt có màu
đỏ thẫm. Khi họ vừa đến, Morolt buộc chiếc thuyền của mình vào bờ đá rồi dùng
chân đẩy mạnh chiếc thuyền của Tristan ra xa. Đằng nào thì cũng chỉ còn một kẻ
còn sống để trở về.
Mọi người
dân của Vương quốc Cornwall chờ đợi trong âu lo, không biết được điều gì sẽ xảy
ra. Thời gian sao trôi quá chậm. Nhưng rồi từ nơi xa thẳm người ta đã thấy một
chiếc thuyền lá đang quay về. Ôi, trời đất ơi! Cánh buồm màu đỏ thẫm của
Morolt!
Tristan
cảm thấy ngạc nhiên. Tại sao trên bờ không có ai mừng vui hoan hỉ? Tại sao
không thổi kèn lên chứ? Chẳng lẽ không phải chàng đang mang tự do về cho Vương
quốc Cornwall?
Tristan
đã quên mất một điều rằng chàng đang trở về trên chiếc thuyền của Morolt. Chỉ
khi đến gần tất cả mới nhận ra Tristan. Chàng giơ trên đầu mình hai thanh gươm:
một của Morolt và một của mình, nhuốm đầy máu và phía mũi bị mẻ một mảnh. Mảnh
vỡ này nằm lại trong hộp sọ của Morolt đã bị giết chết.
-
Tristan! Tristan – tiếng hô vang kéo dài khắp thung lũng. Từ bốn phía mọi người
dân đổ về để đón chào người chiến thắng. Các chàng trai tung hô chàng, các cô
gái rắc hoa lên người chàng, tiếng chuông khắp bốn phía vang lên. Vua Mark ôm
chặt Tristan vào lòng:
- Cháu đã
cứu cho Vương quốc của ta, ta sẽ mãi mãi cám ơn cháu!
Nhưng
chẳng phải ai ai cũng đều làm như vậy. Công tước Andret ganh tỵ với Tristan.
Andret cũng là người bà con với vua Mark và chưa bao giờ nghi ngờ rằng mình sẽ
là người thừa kế vua Mark vì ông không có con nối dõi. Còn bây giờ thì chắc
chắn vua Mark sẽ chọn Tristan là người thừa kế. Andret bèn gọi về phía mình
những vị quan trong triều vốn nổi tiếng là những kẻ gian tham, bợ đỡ và xu
nịnh: Guenelon, Gondoïne, Denoalen – họ đều là những vị quan cận thần của vua
Mark và biết bao người khác cũng là những kẻ ganh tỵ với Tristan. Andret nói
với họ rằng:
- Các vị
hãy coi chừng, tai họa sẽ đổ xuống đầu các vị nếu như vua Mark chọn Tristan làm
người thừa kế, hắn ta đang say sưa với chiến thắng của mình. Hắn đã ghé tai vua
Mark thì thầm: “Những hiệp sĩ của ngài thật hèn nhát và đáng thương, không một
ai dám nhận lời thách đấu của Morlt”.
Và Andret
đã đạt được cái điều mong muốn. Các vị quan kia đều nhất trí với Andret rằng sẽ
tìm mọi cách để ngăn cản Tristan trở thành người thừa kế.
Một hôm
họ đến gặp vua Mark và nói với ông:
- Thưa bệ
hạ, ngài vẫn còn trẻ. Hãy cưới cho mình một người vợ để người ấy sinh cho ngài
người thừa kế. Còn nếu không thì chúng tôi sẽ không còn phụng sự cho ngài nữa.
Chúng tôi không bao giờ chấp nhận Tristan làm người thừa kế của ngài.
Vua Mark
hiểu rằng những kẻ này ganh tỵ và ngang bướng nhưng sinh chuyện với họ thì cũng
là điều không nên
- Cậu hãy
nghe theo lời khuyên của họ đi – Tristan đề nghị - cậu hãy cưới vợ đi để cho
không ai nghĩ rằng cháu phụng sự cho cậu là vì tham lam hoặc háo danh.
Thế rồi
vua Mark cũng nghĩ ra một chuyện. Một lần ông nhìn thấy những con chim én làm
tổ trên mái nhà. Ông để ý thấy có một con chim cắp một sợi tóc vàng và ông nói
với đứa cháu.
-
Tristan, cháu hãy nhìn xem. Những con chim én đang làm tổ, một con mang về mẩu
đất, con kia lại mang về sợi tóc vàng. Sợi tóc vàng lấp lánh như tia sáng mặt
trời. Từ phương trời nào mà nó mang được sợi tóc vàng về đây. Các người hãy đi
tìm về đây cho ta một nàng công chúa có mái tóc vàng thì ta sẽ lấy nàng làm vợ,
còn nếu không thì không bao giờ có chuyện đó.
Vua Mark
tuyên bố với các vị quan như vậy và họ phản đối:
- Tâu bệ
hạ, ngài chớ lừa dối chúng tôi! Biết tìm ở đâu ra một người như vậy?
Thì khi đó, Tristan lại đề nghị:
Thì khi đó, Tristan lại đề nghị:
- Cậu hãy
cho cháu lên đường ra biển. Cháu cũng chẳng có đòi hỏi gì cả nhưng cháu sẽ mang
về Vương quốc Cornwall một công chúa có mái tóc vàng. Cháu thề với hương hồn mẹ
cháu: cháu sẽ tìm cho cậu một người như vậy hoặc sẽ không quay về làm người còn
sống. Cháu sẽ chứng minh tình yêu và lòng chung thủy của mình với cậu.
- Cháu
nghĩ gì vậy, Tristan? Cháu nghĩ là cậu muốn điều đó chăng?
Vua Mark
không bằng lòng, nhưng cuối cùng thấy đứa cháu quyết tâm nên ông nhân nhượng.
Ông ra lệnh chuẩn bị một con thuyền lớn cùng với mười hiệp sĩ danh giá sẽ hộ
tống Tristan. Cùng đi theo chàng có cả con ngựa yêu quí của ông. Tristan cũng
không quên mang theo những món quà quí giá cho cô dâu: nhẫn và dây chuyền vàng,
lụa, gấm và da thú rừng. Và thế là con thuyền lên đường đi về chốn xa xăm, về
những xứ sở mà chưa ai biết trước, cứ theo ngọn gió và sóng nước.
Khi họ
lần đầu cập bến vào một vùng đất, Tristan vào vai một nhà buôn và tìm đến cung
điện của ông vua của xứ này. Vừa hỏi chuyện buôn bán vừa cố gắng tìm hiểu xem
nhà vua có cô công chúa tóc vàng hay không. Khi biết được rằng không – nhà vua
chỉ có cô công chúa tóc đen thì chàng lại tiếp bước lên đường.
Ngọn gió
lại thổi căng cánh buồn, con thuyền lại cập bờ bến mới. Lần này Tristan vào vai
một ca sĩ lãng du. Chàng cầm đàn lên và cất tiếng hát. Dân chúng ở đây ngạc
nhiên:
- Một
giọng hát tuyệt trần! Có phải chàng đến đây từ xứ sở thần tiên…
Thế rồi họ dẫn chàng đến cung điện
nhà vua. Khi nhìn thấy cô công chúa có mái tóc đen chàng liền xin phép và lại
tìm đường ra biển.
Chàng đã
đi qua nhiều xứ sở nhưng chưa có kết quả gì. Một hôm con thuyền gặp bão, cơn
gió mạnh đã làm gãy cột buồm và cuốn phăng cánh buồm xuống biển. Đến khi trời
sáng, con thuyền bị sóng đánh giạt vào bờ. Tristan nghĩ bụng: đây là xứ sở định
mệnh chăng? Liệu có phải ở đây có cô công chúa có mái tóc vàng?
Lần này
Tristan vào vai một kẻ hành hương. Chàng giấu con ngựa chiến và vũ khí bên một
cánh rừng, cầm cây gậy cất bước hành hương trên một vùng đất mà chàng chưa từng
biết. Có điều gì đó không ổn ở khắp mọi phía. Mùi hôi thối nồng nặc khắp nơi.
Một cụ già ôm bình nước vừa đi vừa đảo mắt nhìn quanh bốn phía.
- Chào
cụ, sao cụ vừa đi vừa đảo mắt nhìn ngó – Tristan hỏi – cụ sợ điều gì thế?
- Rõ cậu
là người từ nơi xa đến đây nên không biết gì về điều tai họa của chúng tôi.
Cách đây chưa lâu có một con rồng khát máu xuất hiện ở xứ này, nó đã ăn thịt
biết bao chàng trai và cô gái. Cứ mỗi ngày nó lại đòi hỏi những người mới. Rất
nhiều hiệp sĩ ở đây đã chiến đấu với con rồng này và tất cả đều đã chết hết
rồi. Hãy chạy trốn đi cho mau và hãy thông báo cho tất cả rằng “tai họa đã đến
với xứ Ailen! Và rằng ai chiến thắng được con rồng thì sẽ được nhà vua gả cho
cô công chúa xinh đẹp có mái tóc vàng”.
Ailen –
đấy là quê hương của Morolt! Thế mà cơn bão đã đưa chàng cập bến Ailen. Giá như
ở đây người ta biết được rằng chàng là Tristan thì sẽ không còn đường quay trở
lại. Nhưng chàng đã hứa với vua Mark là bằng mọi giá sẽ tìm được cho ông cô
công chúa có mái tóc vàng.
Tristan
hỏi cụ già nơi con rồng khát máu đang ngự trị rồi vội vàng quay lại lấy vũ khí
và ngồi lên ngựa phóng về phía con rồng.
Bỗng từ
phía sau ngọn đồi vang lên một tiếng kêu khủng khiếp. Càng đến gần càng nghe
thấy rùng rợn hơn. Hóa ra là con rồng ở trên đồi – một hình thù quái gỡ và
khủng khiếp. Cái miệng của nó thổi ra lửa và khói. Trên trán có hai chiếc sừng,
đôi tai dài hơn tai voi rừng, móng vuốt của nó sắc hơn móng vuốt của sư tử, đôi
cánh màu đen sì xòe trên mặt đất, còn cái đuôi của nó khi đập thì làm cho vách
đá cũng rung rinh. Toàn thân của nó bao phủ bởi một lớp vảy sừng như là áo
giáp. Với lớp vảy như thế thì gươm hoặc giáo mác đều không xuyên thủng được.
Tristan
hiểu được điều này. Và chàng còn hiểu thêm một điều: cần phải phóng ngọn giáo thẳng
vào cái mồm đang há rộng của nó – chỉ khi đó mới đâm được vào tim. Người lính
vào trận cần có sự khôn ngoan không hề ít hơn là lòng dũng cảm.
Tristan
nấp sau những bụi cây cháy và chờ đợi. Khi con rồng đến gần, hơi nóng và mùi
hôi thối của nó bao trùm lấy người chàng. Ngay lập tức Tristan thúc ngựa, lấy
khiên che mình và đột ngột xuất hiện trước con rồng. Con quái vật như lặng đi
vì sự ngạc nhiên và nó há mồm thật to. Tristan liền phóng chính xác ngọn giáo
vào mồm nó và ngọn giáo phóng thẳng vào tim. Con quái vật run lên rồi nằm vật
xuống đất. Cây cối hết thảy đều rung rinh, những con thú thét gầm, chim chóc
cũng hét lên. Con quái vật trước khi chết còn kịp giơ móng vuốt gạt đứt chân
con ngựa và làm rách áo giáp của Tristan.
Khi
Tristan nhận thấy rằng con quái vật đã chết liền đem cắt lưỡi của nó rồi đeo
vào ngực của mình. Nhưng tai họa cho chàng, lưỡi của con rồng có nọc độc. Nọc
độc này ngấm vào và chàng cảm thấy một cơn đau khủng khiếp. Chàng lê bước đến
bên bờ suối, cúi đầu xuống mặt nước nhưng sau đó không thể đứng dậy được, đành
nằm lăn vào những cây sậy bên bờ suối. Thân thể của chàng đen thẫm lại, đôi mắt
không còn thấy gì. Chàng thở rất khó nhọc.
Xa xa từ
phía bên kia ngọn đồi có một vị quan trong triều đã quan sát khi Tristan chiến
đấu với con quái vật. Vị quan này vốn nổi tiếng là một kẻ hèn nhát, xu nịnh và
thích khoe khoang. Cứ mỗi buổi sáng hắn ta lại xênh xang chuẩn bị binh khí để
đi chiến đấu với con rồng, còn những người trong cung lại ca ngợi lòng dũng cảm
của hắn ta và cười mỉm. Mỗi buổi chiều, hắn trở về và báo với mọi người rằng
con quái vật đã chui vào trong hang nên không làm gì được nó.
Nhà vua
Ailen mỉm cười khi nghe những lời khoe khoang của vị quan nọ, hoàng hậu cũng
cười vang, còn nàng công chúa Iđơn có mái tóc vàng thì nhăn mặt. Quả thật, nếu
đem dâng hết tất cả vàng bạc châu báu của Ailen cho vị quan này thì hắn cũng
không dám đến gần con rồng khi nó còn sống. Nhưng khi đã thấy, đã biết là nó đã
chết thì hắn ta dũng cảm bước đến dùng gươm cắt đầu của con rồng treo lên yên ngựa.
Sau đó, hắn đi tìm Tristan, “Ôi, hạnh phúc thay, nó đã chết!”. Vị quan này nghĩ
rằng Tristan đã chết nên vội vàng quay về cung điện của nhà vua. Khắp mọi nơi,
những đám đông vây lấy viên quan này.
- Các
người ngạc nhiên cái gì? – viên quan hỏi mọi người – Hôm nay con rồng vừa bò ra
khỏi hang, ta liền bước tới dùng gươm chặt ngay đầu nó chỉ bằng một nhát.
Nghe thấy
điều này, công chúa Iđơn vô cùng đau khổ đến gặp Hoàng hậu.
- Con sẽ
không bao giờ làm vợ của kẻ hèn nhát và xu nịnh này đâu! – nàng nói với Hoàng
hậu – con không tin rằng hắn giết được con rồng, ngay cả bóng của mình hắn cũng
sợ, nói gì đến quái vật kia. Hắn đang giành lấy vinh quang của một ai đó. Mẹ
ơi, con lạy mẹ, hãy cùng với con đi ra chỗ con rồng bị giết chết kia! Chắc là
con rồng bị giết bởi một người dũng cảm nào đó và bây giờ đang bị thương nằm ở
đâu đó. Ta sẽ tìm cho ra người này. Ta sẽ cứu người này nếu như còn có thể.
- Mẹ đồng
ý với con, con gái ạ - Hoàng hậu trả lời.
Hoàng hậu
Ailen vốn nổi tiếng là người biết cách làm ra thứ thuốc chữa lành vết thương từ
cây cỏ, nhiều người gọi bà là người có phép tiên. Hoàng hậu lấy một lọ thuốc
mang theo mình. Hai mẹ con âm thầm ra khỏi cung điện bằng cửa sau. Trời đã bắt
đầu tối nhưng mái tóc vàng của Iđơn tỏa sáng còn hơn cả ngọn đèn.
Họ đã đến
ngọn đồi nơi con quái vật không đầu nằm đó, máu của nó đang chảy thành dòng,
còn kề bên là một con ngựa đã chết và tấm khiên cháy sém. Một điều dễ nhận ra
là con quái vật bị giết bởi một hiệp sĩ dũng mãnh nào đó.
- Viên
quan kia chưa bao giờ có con ngựa như con ngựa này và tấm khiên như tấm khiên
này – công chúa Iđơn kinh ngạc kêu lên – kẻ lừa dối khốn nạn kia. Ô, đâu đây có
tiếng thở gấp?
Iđơn chạy
xuống bờ suối và thấy ngay chiếc cựa giày mạ vàng lấp lánh. Nàng rẽ cây bước
đến, nhìn thấy người đã chiến thắng con rồng. Nàng cởi áo giáp rách nát và mũ
khỏi người Tristan. Hoàng hậu rót mấy giọt thuốc vào vết thương và Tristan bắt
đầu cựa quậy.
Hoàng hậu
cho gọi người ra để mang Tristan về cung điện. Tristan bị ngấm thuốc độc từ
lưỡi của con rồng và bị thương vì móng vuốt của nó. Công chúa Iđơn cũng học
được cách chế biến thuốc từ mẹ đã chăm sóc cho chàng. Iđơn đắp những tấm băng
tẩm thuốc lên ngực, lên mặt chàng. Mười ngày, mười đêm không được chạm lên đó.
Sang ngày thứ mười một, khi gỡ ra thì mọi vết thương đều lành lặn mà không để
lại vết sẹo nào.
Mười ngày
công chúa Iđơn vất vả chăm sóc chàng, lo lắng và chờ đợi ở cái người mà nàng sẽ
lấy làm chồng của mình. Mười ngày Tristan mệt mỏi trong bóng tối. Và hạn kỳ đã
tới. Iđơn gỡ những tấm băng khỏi người Tristan. Chàng mở mắt và thấy trước mặt
mình nàng công chúa có mái tóc vàng. Chưa bao giờ chàng nhìn thấy một vẻ đẹp
tuyệt vời như thế. Tristan bắt đầu trò chuyện với Iđơn nhưng không nói tên của
mình. “Chàng hiệp sĩ tuyệt vời, chàng đẹp trai và dũng cảm – Iđơn nghĩ bụng –
nhưng tại vì sao chàng u ám buồn? Có điều gì chàng không hài lòng với vẻ đẹp
của mình chăng?”
Và Iđơn
bỗng sực nhớ! Nàng ra lệnh cho người đầy tớ mang ra cây gươm của chàng hiệp sĩ.
Iđơn nhìn cây gươm bị mẻ một miếng phía đằng mũi. Dường như có ai đó đang dùng
gươm đâm thẳng vào tim mình. Một phút hồi tâm, nàng lấy từ trong một chiếc hộp
của mình mảnh vỡ của một cây gươm. Mảnh vỡ này được lấy ra từ hộp sọ của cậu
Morolt đã chết. Đem ghép lại thì y hệt – chính xác trăm phần trăm. Đây chính là
Tristan, kẻ đã giết chết người cậu yêu quí của nàng. Đấy là điều tại vì sao
chàng đã giấu tên.
Iđơn thấy
tối sầm trong đôi mắt của mình. Nàng giận dữ đứng lên từ chiếc ghế bành. Không,
ta không thể không trả thù cho cậu của mình.
Tristan
ngủ say sau đó. Chàng không biết rằng có một tai họa đang treo lơ lửng trên đầu
chàng. Iđơn bước vào phòng, tiến đến gần Tristan và giơ thanh gươm lên. Nhưng
trong cái khoảnh khắc này, Tristan bỗng mở mắt. Chàng thấy thanh gươm nhưng
chàng không nhìn thanh gươm mà nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Iđơn. Công chúa hạ
thanh gươm xuống và lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
- Nàng đã
hiểu ra điều bí mật và nàng căm thù ta – Tristan buồn bã nghĩ thầm – Nàng sẽ
không đi cùng ta về Vương quốc Cornwall. Ta phải chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng
Hoàng hậu không biết điều gì đã xảy ra, đã đề nghị Tristan.
- Này
chàng hiệp sĩ, con gái của ta có mái tóc vàng mê cậu lắm đấy. Chàng hãy cứu nó.
Nó thà chết cũng còn hơn là làm vợ viên quan kia. Chàng hãy vạch trần điều dối
trá với nhà vua, trước sự có mặt của tất cả các hiệp sĩ. Khi đó nhà vua sẽ đồng
ý cho chàng cưới Iđơn làm vợ. Chỉ có chàng hiệp sĩ dũng cảm xứng đáng làm chồng
của nó.
- Dạ thưa
Hoàng hậu! – Tristan trả lời – Iđơn sẽ trở thành vợ của một hiệp sĩ dũng cảm.
Nhưng không phải người này – Tristan lấy tay chỉ vào mình – mà là vợ của vua
Mark, tôi xin giữ lời thề nguyện. Iđơn sẽ trở thành Hoàng hậu của Vương quốc
Cornwall và tôi, dù chỉ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng từ xa.
Nhà vua
Ailen cho tổ chức một buổi lễ long trọng với sự có mặt của tất cả quan khách
trong triều. Ngài muốn giữ lời hứa của mình: sẽ gả công chúa cho viên quan –
người đã chiến thắng được con quái vật.
Trong
gian phòng trang trọng, nhà vua và Hoàng hậu ngồi trên ngai vàng. Bên phải là
nàng công chúa Iđơn còn bên trái là viên quan nọ. Còn Tristan ngồi lặng lẽ giữa
đám đông. Sau đó nhà vua ra hiệu, viên quan nọ bước lên nói những lời:
- Tâu bệ
hạ, chính tôi là người đã giết chết con quái vật. Đây là cái đầu của nó. Liệu
có hiệp sĩ nào có thể làm được điều này. Giờ đến lúc mà ngài thực hiện điều đã
hứa! Hãy cho phép tôi cưới công chúa làm vợ.
Công chúa
Iđơn đứng lên:
- Tôi xin
thề - nàng nói – thật vô liêm sỉ cho kẻ đòi thưởng công cho cái việc mà người
khác thực hiện. Ông đã mua tôi bằng cái giá rẻ mạt, bằng cái đầu của con rồng
đã chết. Nhưng ông không phải là người giết nó. Mọi người hãy mở cái miệng của
con rồng ra mà xem, trong cái miệng này không có lưỡi.
- Chính
tôi đã giết con rồng, thưa bệ hạ - Tristan đứng lên nói – đây là cái lưỡi của
con rồng. Xin bệ hạ tự xem xét: ai là người nói sự thật, ai là kẻ lừa dối.
- Xin hãy
nghe ta nói đây – Hoàng hậu lên tiếng và sau đó đã kể lại tất cả những gì mà bà
đã thấy và đã biết.
Ngay lúc
đó, cánh cửa lớn mở toang, mười hiệp sĩ của Tristan bước vào phòng và họ mang
theo tất cả những món quà tặng đặt dưới chân nàng công chúa có mái tóc
vàng.
Khi đó
nhà vua Ailen hỏi:
- Ngươi
là ai hở chàng hiệp sĩ cao thượng, người đã không tiếc cuộc đời của mình? Ngươi
là ai mà đã chiến thắng được quái vật? Hãy cho chúng ta biết tên, để chúng ta
biết được cái người sẽ cưới con gái của mình.
Tristan
trả lời:
- Tâu bệ
hạ, tôi là cháu của vua Mark, Vương quốc Cornwall, tên tôi là Tristan.
Cả gian
phòng bỗng ồ lên. Sao, kẻ đã giết chết Morolt? Nhưng Tristan tiếp tục:
- Dạ thưa
vâng, chính tôi đã giết hiệp sĩ Morolt. Tôi đã giết ông trong một cuộc đấu
trung thực. Và tôi đã chiến thắng con quái vật. Liệu quí ngài có thừa nhận điều
này? Liệu quí ngài có thực hiện điều đã hứa?
Đám đông
xì xào. Nhà vua trầm ngâm suy nghĩ. Tristan chờ đợi. Thế rồi nhà vua đứng lên,
cả gian phòng im lặng.
- Thưa
quí vị quan khách! Hiệp sĩ Tristan đã chuộc lại tội lỗi của mình. Chàng đã giải
thoát tất cả chúng ta khỏi quyền lực của con rồng – nhà vua trang trọng tuyên
bố - Đã đến lúc cần chấm dứt sự thù địch giữa chúng ta và Vương quốc Cornwall.
Và để tỏ ra sự hòa hiếu, ta gả con gái của ta cho chàng hiệp sĩ Tristan và chấp
nhận lễ vật. Còn viên quan xu nịnh và lừa dối sẽ bị đuổi khỏi Vương quốc của
ta. Các người có đồng ý với ta không?
Cả gian
phòng một lát xì xầm rồi hô to: “Đồng ý!”
Nhưng lúc
này Tristan đứng lên tiếp tục:
- Xin quí
vị chớ vội vàng, trước hết xin hãy nghe tôi nói. Một lần có con chim én mang
một sợi tóc vàng về Vương quốc Cornwall. Nhà vua của chúng tôi nhìn thấy và ông
mong muốn được cưới một cô gái có mái tóc vàng làm vợ. Và tôi đã hứa với nhà
vua là sẽ đi tìm một nàng công chúa có mái tóc vàng, để nàng sẽ trở thành Hoàng
hậu của Vương quốc Cornwall. Tôi xin phép được thay mặt cho nhà vua ngỏ lời cầu
hôn với công chúa Iđơn.
Và điều
gì đã xảy ra? Cả nhà vua và Hoàng hậu đều đồng ý.
Iđơn cảm
thấy tối sầm lại trong đôi mắt. Người ta gả nàng không phải cho Tristan. Nàng
phải làm vợ của vua Mark. Tristan đã chinh phục được nàng rồi lại rẻ rúng nàng
– đem nàng trao cho người khác. Iđơn im lặng cúi đầu, không dám làm trái ý của
vua cha.
Tất cả
tất bị chuẩn bị cho chuyến đi. Trong khi mọi người chuẩn mọi thứ và đêm xếp lên
tàu thì Hoàng hậu suốt ba ngày ba đêm không ra khỏi cung điện. Bà đang nấu hai
thứ nước uống mầu nhiệm. Một – là thứ nước uống để chết ngay lập tức, đề phòng
trường hợp con tàu bị cướp biển tấn công. Nếu uống nó vào thì sẽ không còn
Iđơn. Hai – là thứ nước uống của tình. Trong ngày cưới, vua Mark và Iđơn sẽ
uống nước này để họ sẽ yêu nhau suốt cuộc đời này cũng như sau khi đã chết.
Khi những
thứ đồ uống này chuẩn bị xong, Hoàng hậu cho vào hai chiếc bình con có ghi
những lời khuyên rồi trao cho Brangien – người hầu chung thủy của Iđơn.
Brangien là người chưa bao giờ xa Iđơn và bây giờ cũng đi theo nàng về Vương
quốc Cornwall.
Cơn gió
thổi căng cánh buồm đưa con tàu ra biển lớn. Những người đưa tiến đứng trên bờ
nhìn mái tóc vàng của Iđơn dập dờn trong gió. Tristan cầm lái, hướng con thuyền
đi về phía Vương quốc Cornwall. Còn trong chiếc lều trong thuyền nàng công chúa
tóc vàng Iđơn khóc nức nở. Nàng không phải là cô tiên nên không biết được câu
niệm chú, chứ không thì nàng đã lệnh cho cơn gió dìm con thuyền có nàng xuống
biển.
- Thức
dậy đi Brangien – Iđơn nói với cô người hầu – Tối nay chúng ta sẽ đến Vương
quốc Cornwall. Không, không bao giờ ta bước chân lên xứ đó, không hôm nay,
chẳng ngày mai! Hãy đưa cho ta thứ nước uống vào để chết, Brangien.
Không
hiểu sao Tristan cảm thấy buốt nhói trong tim. Chàng giao bánh lái cho người
thủy thủ đầy kinh nghiệm của mình rồi hướng đi về lều của Iđơn.
-
Brangien, hãy đưa cho ta bình nước chết – Iđơn nói với cô người hầu.
Tristan
đã nghe thấy những lời này, liền nói vọng vào:
- Đừng,
đừng, Brangien!
Tristan
muốn đi vào ngay nhưng vì bối rối chàng không biết được lối vào ở đâu vì tấm
màn che bùng nhùng vây lấy. Chàng liền dùng gươm rạch tấm màn gấm. Nếu như Iđơn
đã uống thứ nước này thì chàng sẽ chết. Khi Tristan nhìn thấy Iđơn đang uống
thứ nước chết này, chàng vội vàng giật lấy rồi uống hết ngay lập tức.
- Anh làm
gì thế, Tristan! Bây giờ thì anh cũng sẽ chết – Iđơn đau đớn kêu lên.
- Giờ thì
anh không thể im lặng được nữa rồi, em yêu ạ - Tristan trả lời Iđơn – anh đã
yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.
- Và em
cũng đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tristan. Anh hãy ôm lấy em thật chặt
để cho em quên đi một điều rằng em sẽ phải chết!
Và chỉ có
một mình Brangien lúc này hiểu được: không phải cái chết cho hai người mà có lẽ
do ông trời đã định cho họ một thứ mà còn khủng khiếp hơn là cái chết. Brangien
trong lúc hoảng hốt đã đưa nhầm cho Iđơn – không phải thứ nước uống vào để chết
mà là thứ nước của tình. Brangien sợ hãi thừa nhận sai lầm của mình với Iđơn và
Tristan rằng cô đã đưa cho hai người uống thứ nước kia. Và cho dù không có thứ
nước của tình thì Tristan và Iđơn cũng đã yêu nhau tha thiết. Còn bây giờ thì
sao? Liệu Tristan còn quyết định trao Iđơn cho người khác?
Và
Tristan bắt đầu giằng xé với con tim của mình. Chàng muốn trung thành với vua
Mark, chàng gọi danh dự của mình đến giúp: “Ôi, ta đang nghĩ gì thế này? Ta
đang muốn gì thế này? Iđơn là nàng dâu của vua Mark, cậu ruột của ta. Ta đã thề
với hương hồn của mẹ là sẽ mang công chúa có mái tóc vàng về cho cậu”. Lý trí
thì hiểu được chàng, nhưng con tim thì không thể. Chàng không đủ sức để mà
chiến thắng được tình yêu của mình.
Ngọn gió
biển thổi căng cánh buồm dẫn con thuyền tiến nhanh vào bến. Vua Mark vô cùng
sung sướng: Tristan đã trở về mang theo nàng công chúa tóc vàng. Và chàng mang
về cả hòa bình với Ailen! Vua Mark liền tổ chức đám cưới với công chúa có mái
tóc vàng. Nhà vua vui mừng, tất cả quan khách và dân chúng hết mực hân hoan
nhưng có hai người rầu rĩ: đó là Tristan và Iđơn. Hằng đêm, Tristan không thể
nào ngủ được. Còn ban ngày thì một nỗi buồn cứ vây lấy chàng. Nhìn thấy Iđơn –
nhưng chàng không dám nói chuyện, muốn bước đến – nhưng không dám đến gần.
Chàng sợ rằng vua Mark sẽ đoán ra tình yêu của chàng với Iđơn. Những ca sĩ,
những nhạc công và những danh hài nổi tiếng nhất suốt ngày mong muốn mua vui
cho Iđơn nhưng nàng công chúa tóc vàng vô cùng buồn bã. Nàng chỉ muốn một điều:
được gặp Tristan và được nói chuyện với chàng.
Còn
Tristan thì đã không còn đủ sức để chịu đựng nỗi đau của lòng mình đã đề nghị
với vua Mark:
- Xin cậu
cho phép con được lên đường. Từ ngày hòa hiếu với Ailen con không có việc gì để
làm cả. Con sẽ ra đi khắp thiên hạ và sẽ lập những chiến công, giúp cho những
kẻ nghèo hèn và những người bị ức hiếp.
Vua Mark
không muốn đứa cháu sẽ ra đi, nhưng ông nói:
- Cậu
không muốn chia tay với cháu, nhưng nếu cháu vẫn cứ khao khát những vinh quang
thì cứ mặc lòng.
Thế là
Tristan trở thành chàng hiệp sĩ đi rong. Chàng đi khắp nơi cùng với thầy
Governal trung thành của mình. Có vô vàn những chiến công mà chàng đã lập trong
quãng thời gian phiêu lãng. Một hôm Tristan đến cung điện của Vua Arthur và
được phong tước hiệp sĩ của Hội bàn tròn. Người ta thường kể rằng người khổng
lồ Orgilus đã từng chiến thắng rất nhiều hiệp sĩ, sau đó hắn cắt những bộ râu
của những người này và làm cho mình một chiếc áo lông. Hắn từng khoe khoang
rằng sẽ cắt được bộ râu của vua Arthur. Thế nhưng trong một trận đấu với
Tristan, hắn bị mất chiếc áo lông và cả cái đầu.
Tristan
đã ra đi cách thật xa với Iđơn. Nhưng sự ra đi này không cứu được tình, không
cứu được Tristan. Nỗi buồn nhớ cứ vây lấy chàng khắp mọi nẻo. Cả những khi đang
ở giữa bao la biển cả hay khi ở giữa đại ngàn thì lòng chàng vẫn buồn nhớ Iđơn.
Chàng không thể quên được nàng dù khi trong bữa tiệc rượu om sòm hay ngay cả
trong trận đánh ngút trời khói lửa.
Một hôm
chàng nhận được tin rằng: Hoàng hậu Iđơn lúc nào cũng buồn bã và đang héo hon.
Chẳng lẽ hai người rồi sẽ chết trong ly biệt, như cây tầm gửi và cây phỉ tử bện
vào nhau từ gốc đến đầu, nếu như người ta đem tách biệt chúng?
Brangien,
người hầu trung thành của Iđơn nhận thấy rằng người chủ của mình sẽ chết vì ly
biệt bèn phái một người đi tìm Tristan. Một hôm Tristan bí mật ghé về Vương
quốc Cornwall. Nhưng chàng không biết được bằng cách nào để báo cho Hoàng hậu
rằng chàng đã đến đây và làm sao để nói chuyện với nàng?
Thế rồi
chàng biết rằng hàng ngày Hoàng hậu vẫn đi dạo trong một khu vườn rợp bóng.
Trong khu vườn này có một con suối nhỏ chảy quanh, nước trong suốt như gương.
Tristan lấy những chiếc lá cây phỉ tử rồi cẩn thận khắc lên dòng chữ. Hoàng hậu
Iđơn nhìn thấy những chiếc lá trên dòng suối và trên đó có những dấu hiệu gì đó
thì lấy lên xem và đọc được dòng chữ: “Chúng mình không thể sống trong biệt ly
lâu hơn được nữa. Không thể anh sống mà chẳng có em, em sống mà chẳng có anh”
thì hiểu rằng ai là người đã viết lên những chiếc lá.
Trong
phần sâu nhất của khu vườn, nơi hầu như không có một ai qua lại, dưới bóng của
những cây thông già Tristan và Iđơn đã gặp nhau. Họ vô cùng hạnh phúc vì cuối
cùng rồi cũng gặp được nhau. Thế nhưng cả Governal trung thành của Tristan cũng
như cô người hầu Bengien của Iđơn lại vô cùng lo lắng cho hai người. Họ chỉ sợ
điều tai họa. Và quả thật, đã xảy ra điều tai họa.
Một người
coi rừng để ý đến con ngựa của Tristan ẩn bên bìa rừng và sau đó phóng về cung
điện Tintagel thì đã vội vàng báo cho người chủ của mình là quận công Andret.
Và ngay sau đó Andret đã báo cho vua Mark.
- Ngươi
là kẻ dối trá! – nhà vua kêu lên – từ lâu ta đã biết rằng ngươi là kẻ ganh tỵ
với Tristan.
- Thưa bệ
hạ, ngài đã quá tốt bụng và cả tin. Nhưng hôm nay ngài sẽ thấy rằng ngài đã quá
tin tưởng Hoàng hậu và đứa cháu của mình. Xin bệ hạ hãy đi theo trẫm.
- Được
rồi, ta sẽ đi theo nhà ngươi. Nhưng hãy nhớ rằng: nếu như ngươi vu oan họ thì
với thanh kiếm này ta sẽ giết chết ngươi ngay tại chỗ.
Andret
dẫn vua Mark đi theo một lối nhỏ đến những cây thông già. Vua Mark nghe ra lời
của Tristan nói với Iđơn:
- Anh
không thể nào sống thiếu em được lâu hơn nữa.
- Nếu như
anh đã không quay về thì em sẽ chết – Iđơn trả lời.
Khi đó
vua Mark ra lệnh vây bắt hai người. Nhà vua vốn là một người nhân từ và độ
lượng, ông không phải vì ghen tuông mà trở nên giận dữ, mà vì ông cho rằng
Tristan và Iđơn là những kẻ phản bội. Ông đã tin họ như tin chính mình, thế mà
họ lừa dối ông. Mà khi ông đã nổi giận thì không ai có thể ngăn cản.
- Tại sao
mày lại đi yêu Hoàng hậu Iđơn, vợ của ta? Chẳng lẽ trên đời này không còn những
cô gái xinh đẹp hay sao? – vua Mark hỏi Tristan.
Nhưng
chẳng lẽ có thể nói được bằng lời rằng tại vì sao lại yêu.
- Ngài
không thể hiểu được điều này, thưa nhà vua – Tristan buồn bã trả lời.
Vua Mark
càng trở nên giận dữ hơn nữa.
- Ngày
mai các người sẽ chết – nhà vua nói với Tristan và Iđơn.
Thế rồi
loan đi một tin đồn: Hoàng hậu Iđơn và hiệp sĩ Tristan sẽ bị thiêu trên đống
lửa.
Dân chúng
Cornwall vốn rất yêu mến Hoàng hậu có mái tóc vàng. Họ cũng yêu mến chàng hiệp
sĩ Tristan, người đã từng cứu họ. Khắp mọi nơi vang lên tiếng khóc và nức nở.
Còn quận công Andret thì không giấu được nụ cười mãn nguyện.
- Từ nay
chỉ mình ta là người thừa kế ngai vàng!
Thế rồi
buổi bình minh. Người bị đưa lên giàn thiêu đầu tiên là Tristan. Quân lính dẫn
lên giàn thiêu người đã từng giải thoát cho Vương quốc Cornwall. Nước mắt
Tristan chảy dài trên má. Chẳng phải vì chàng sợ cái chết mà chàng khóc vì bất
lực, không thể giúp được gì cho Iđơn.
Khi
Tristan bị dẫn đi ngang qua Nhà Nguyện, chàng yêu cầu những người áp giải cho
phép chàng được cầu nguyện trước khi chết. Những người lính áp giải cảm thấy
thương xót cho chàng hiệp sĩ cao thượng. Họ biết rằng Tristan không có vũ khí
gì, Nhà Nguyện lại nằm trên vách đá dựng đứng, hướng ra phía biển, mọi cửa sổ
đều đóng kín. Không ai có thể chạy khỏi nơi này. Họ cởi hết dây trói trên người
và cho phép Tristan được vào cầu nguyện.
Tristan
nghĩ bụng:
- Ta phải
thoát khỏi nơi này và sẽ giải thoát Iđơn.
Tristan
dùng bàn tay lực lưỡng của mình giật hai tấm ván mỏng từ cửa sổ rồi cùng với nó
nhảy từ vách đá xuống vực. Nhưng một cơn gió mạnh thổi vào hai tấm ván như
những cánh buồm làm Tristan rơi nhẹ nhàng lên một mỏm đá. Kể từ ngày đó người
ta gọi nơi này là Vách đá Nhảy của Tristan (tristan leap). Ý nghĩ đầu tiên của
chàng là nghĩ về Iđơn. Chàng chạy ngay vào rừng để lấy vũ khí.
Lúc này
Hoàng hậu Iđơn cũng đã bị đưa đến bên đống lửa. Một viên quan giật vương miện
bằng vàng từ đầu Hoàng hậu, mái tóc của nàng buông xõa xuống bờ vai. Tiếng khóc
thét, tiếng nức nở vang lên khắp nơi. Brangien dùng móng tay của mình cào lên
mặt.
Nhưng
bỗng nhiên vang lên những tiếng kêu lách cách của một đoàn người bị bệnh hủi.
- Tránh
ra nào, tránh ra nào!
Họ chạy
vào giữa đám đông. Ai cũng sợ mình chạm vào những người bệnh hủi. Dẫn đầu đoàn
người này là Iven. Gương mặt anh ta méo mó đi vì căn bệnh. Anh ta căm thù tất
cả mọi người vì ai ai cũng đều khỏe mạnh và vì họ hắt hủi những người bị bệnh
phong.
- Thưa
vua Mark, xin ngài chớ thiêu Hoàng hậu trên đống lửa. Lên đó Hoàng hậu sẽ chết
rất mau, tốt nhất hãy để cho Hoàng hậu phải chết từ từ. Hãy giao Hoàng hậu cho
chúng tôi. Còn kinh hoàng hơn là chết trên đống lửa.
Thế là họ
lôi Hoàng hậu Iđơn đi theo mình. Họ đi rất lâu trên con đường. Tristan nhìn
thấy, và chàng dễ dàng giải thoát cho Iđơn.
Hai người
chạy vào một bìa rừng rồi từ đó họ đi vào một khu rừng sâu có tên là Morrois.
Họ tìm cho mình một nơi trú ẩn giữa rừng sâu, nơi không có bước chân người, nơi
chỉ có chim muông và thú dữ. Họ ăn chim muông, trái cây dại và uống nước nguồn.
Đành phải quên đi mùi vị của bánh mì hoặc muối. Quên đi cảnh ấm áp bên lò sưởi.
Ngôi lều của họ được làm từ những cành cây. Những bộ da thú làm ấm cho họ trong
những buổi xấu trời. Đôi khi họ nghe thấy tiếng tù và, tiếng chó sủa và tiếng chân
ngựa của những kẻ đi săn. Những lúc như thế họ lại chạy sâu vào rừng. Họ cũng
giống như những con thú bị người ta săn lùng, phải sống giữa thú rừng và trong
lo âu sợ hãi. Áo quần của họ rách tơi tả nhưng họ vui mỗi khi nhìn vào mắt
nhau. Niềm hạnh phúc mà Iđơn chưa bao giờ có trong những ngày sống trong cung
điện. Họ muốn được sống, được yêu nhau mãi mãi trong rừng Morrois.
Nhưng
những ngày hạnh phúc của họ chẳng được lâu.
Một hôm
vua Mark vào rừng Morrois đi săn. Nhà vua gặp một con nai rừng và đuổi theo vào
sâu trong rừng rậm. Nơi đây đã không còn nghe thấy tiếng tù và, tiếng chó sủa.
Bỗng
nhiên nhà vua nhìn thấy một lều con dựng bên cây sồi già. Bên trong lều, trên
tấm sạp bện bằng lá khô cả Tristan và Iđơn đang say sưa ngủ.
Bây giờ
ông có thể giết chết họ. Nhưng có một thanh kiếm đặt ở giữa hai người. Gương
mặt sáng sủa và tĩnh lặng của những người đang ngủ. Một tia nắng chiếu vào trên
gương mặt Iđơn. Hoàng hậu nấc lên và lấy tay che đôi mắt.
Vua Mark
cảm thấy rằng trong lòng mình không hề nổi giận.
- Không
ngẫu nhiên mà thanh kiếm đặt ở giữa hai người – vua Mark nghĩ bụng – Ta không
thể giết được chúng và ta cũng không muốn.
Ông lấy
một chiếc găng tay của mình che vào chỗ tia nắng lọt vào để nó không chiếu lên
gương mặt của Iđơn. Rồi ông tháo chiếc nhẫn của mình đeo vào tay ngón tay nàng.
Đổi thanh kiếm của Tristan bằng thanh kiếm của ông. Ông để lại cả viên ngọc lục
bảo trên chuôi thanh kiếm rồi lặng lẽ lên ngựa phóng đi.
Khi Iđơn
tỉnh giấc, nàng liền kêu lên:
- Ôi,
chiếc nhẫn! Chiếc nhẫn của vua Mark trên tay em. Ông ta đã đến đây và không
giết chết chúng mình. Ôi, vua Mark bao dung và cao thượng! Ông đã tha tội cho
chúng mình.
Và cả
Iđơn lẫn Tristan đều hiểu rằng giờ phút biệt ly đã đến. Một khi nhà vua còn
giận dữ và trả thù thì họ có thể tự do yêu nhau. Nhưng bây giờ thì khác. Nhà
vua đã tha tội cho họ, và nghĩa vụ sai khiến Tristan phải trả Iđơn về cho vua
Mark. Đêm hôm đó Tristan dẫn Iđơn về cung điện.
- Tạm
biệt nhé, Iđơn! Tạm biệt tình yêu của anh! Em hãy nhớ rằng: nếu em cần đến sự
giúp đỡ của anh hay chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy anh – cho dù điều ước muốn
này là khôn ngoan hay dại dột – thì anh cũng sẽ ngay lập tức có mặt, ngay lập
tức anh sẽ quay về Vương quốc Cornwall.
- Tạm
biệt anh nhé, Tristan! Tạm biệt tình yêu của em! Và anh cũng hãy nhớ rằng: nếu
anh gọi em thì chẳng cao vút những bức tường, chẳng điều cấm đoán nào có thể
ngăn cản được em ở lại Vương quốc Cornwall.
Tristan
đưa ánh mắt lần cuối tiễn biệt Iđơn. Còn Iđơn trao cho chàng sợi chỉ vàng mà
nàng đã kết từ những sợi tóc để chàng sẽ nhớ về những ngày hạnh phúc mà họ đã
sống trong rừng Morrois.
Tristan
lại cất bước lên đường phiêu lãng. Nhưng thời gian không chữa lành được nỗi
buồn của chàng. Tristan nhìn xuống biển, lên sao trời nhưng chỉ thấy Iđơn. Lý
trí của chàng đã không giúp chàng giữ được mình. Chàng trở thành một người
điên. Chàng tự hỏi mình rồi lại tự mình trả lời: “Iđơn không yêu ta. Nếu nàng
yêu ta thì đã đến giúp ta… Vì cái gì?... Vì nỗi buồn của ta? Nhưng nàng biết
tìm ta ở đâu?... Ở đây, ở nơi này… Nhưng Iđơn có biết rằng ta đã chạy đi
đâu?... Không, nàng không dám, nàng đã nghe theo nhà vua, nàng đã quên ta…”
Tristan
chạy trốn khỏi Guvernal trung thành, chàng chạy chân trần trên tuyết trắng, vừa
đi vừa gọi: “Iđơn! Iđơn!”
Những
người mục phu cho chàng đồ ăn, cho chàng được sưởi ấm rồi chàng lại chạy vào
rừng. Đôi khi những người mục phu đã chán nghe những lời nhảm nhí, vô nghĩa của
chàng đã cười lên và đuổi chàng đi, đôi khi họ còn ném đá. Sự điên cuồng đã dẫn
chàng về những bức tường xanh của cung điện Tintagel. Nhưng chỉ đến khi nhìn
thấy cung điện, nơi Iđơn đang ở thì chàng hồi tỉnh lại. Chàng muốn được nhìn
thấy Iđơn. Mà muốn làm được việc này cần phải cải trang bằng cách nào đấy để
vào được cung điện. Chàng cải trang thành một anh hề lang thang và thay đổi
dáng hình đến mức không ai còn nhận ra. Bây giờ chàng là một người kỳ quái lưng
gù, bờm xờm và mặt đỏ. Những người gác cổng cho chàng vào cung điện, nghĩ rằng
để anh hề sẽ mua vui cho nhà vua.
Trong
gian phòng rộng được trang trí bằng những tấm thảm màu có mặt nhà vua và Hoàng
hậu. Xung quang họ là những hiệp sĩ và những tài tử giai nhân. Một anh hề bước
vào, vừa đi vừa đánh đàn và hát.
- Thưa
nhà vua, thưa Hoàng hậu, thưa quí ông, quí bà! Quí vị có muốn nghe câu chuyện
về một tình yêu đau khổ của tôi không? Tôi sẽ kể cho quí vị, cho những ai đang
yêu. Quí vị hãy nghe và mỗi người sẽ thấy liệu có nỗi đau nào còn lớn hơn nỗi
đau của tôi. Thần chết đang giữ lấy tôi, chưa bắt tôi đi mà cũng không cho tôi
sống.
- Ai vậy,
anh bạn, ai là người yêu dấu của ngươi – vua Mark mỉm cười hỏi vậy.
- Chẳng
lẽ ngài không biết hở nhà vua? Tôi yêu Hoàng hậu Iđơn và đến đây để đưa nàng
đi. Ngài yêu Hoàng hậu đã lâu và nàng đã đã chán ngán. Nào, ta hãy đổi cho
nhau. Tôi sẽ cho nàng cô em gái của mình, người đẹp có mái tóc đen nhánh. Còn
ngài sẽ trao cho tôi Iđơn có mái tóc vàng.
Nhà vua
cười vang. Anh hề diễn trò rất giỏi.
- Nhưng
tại vì sao, anh bạn, ngươi nghĩ rằng Hoàng hậu sẽ đi theo ngươi sao? Ngươi có
một thân hình không được dễ coi cho lắm.
- Thưa
nhà vua, tôi đã phải chịu đựng nhiều vì tình yêu đối với Iđơn. Tôi như một con
nai chạy theo nàng trong rừng rồi rơi xuống vực. Vì nàng mà tôi buồn và đau
khổ, còn nàng thì không nhận ra tôi. Xin ngài hãy ra lệnh cho nàng yêu tôi đi,
hở nhà vua!
Anh hề
nhảy tưng tưng, tay quay con cù và vân vê những sợi chỉ… nhà vua phá lên cười,
các hiệp sĩ và các quí bà cũng cười vang. Nhưng con tim của Iđơn thì đang chết
lặng.
- Được
thôi, được thôi anh bạn, ta sẽ ra lệnh – nhà vua nói – Nhưng ngươi chưa cho
chúng ta biết ngươi sở hữu vùng đất nào? Ngươi sẽ đưa Hoàng hậu đi đâu? Và
ngươi tên gì vậy?
- Tôi tên
là Tantris.
-
Tantris, Tantris? Anh hề đang nói gì vậy, đang nhạo báng ta chăng, muốn nhắc
cho ta nhớ đến Tristan? – Iđơn thầm nghĩ bụng. - Ôi, bệ hạ ơi, hắn ta là người
say, xin bệ hạ hãy đuổi hắn đi ngay!
- Hoàng
hậu chớ vội – vua Mark nói – cứ để cho anh ta diễn hề tiếp. Cũng hay đấy chứ.
Tristan
biết rằng thế là Iđơn vẫn chưa nhận ra chàng nên trả lời vua:
- Thưa
nhà vua, tôi không sở hữu vùng đất nào cả. Tôi không sống trên đất cũng như
trên trời. Tôi sẽ đưa Hoàng hậu đi về một xứ sở xa xôi, về hòn đảo thần tiên
Avalon, ở đó nàng sẽ không bao giờ cảm thấy buồn. Ở đó suốt ngày vang lên những
khúc hát Breton. Tôi sẽ hát một bài trong số đó.
Thế là
anh hề tiến đến gần Hoàng hậu, ngồi dưới chân nàng, ôm đàn và hát một bài hát
yêu thích của Iđơn.
Nhưng lúc
này cũng đã đến giờ mà nhà vua phải đi săn. Đã nghe vang lên tiếng vó ngựa và
tiếng chó sủa.
Khi quan
khách đã về hết, chỉ còn anh hề, Iđơn và Brangien.
- Ngươi
cần gì ở ta, hở anh hề - Iđơn hỏi vậy.
- Thưa
Hoàng hậu Iđơn, nàng không nhận ra ta chăng? Ta là Tristan.
- Không
phải, không giọng nói, chẳng trò đùa, không dáng vẻ, không có gì làm cho ta nhớ
đến Tristan.
- Có thể
nàng không nhận ra gương mặt của ta, giọng nói của ta, nhưng chẳng lẽ nàng
không nghe ra điều gì mà con tim ta đang gióng lên trong lồng ngực?
Bỗng
nhiên con chó của Iđơn chạy vào. Nó nhảy vào lòng Tristan làm cho chàng suýt
ngã vật xuống. Kể từ ngày chàng đi phiêu lãng nó vẫn buồn nhớ người chủ của
mình.
- Hoàng hậu
hãy xem kìa, con chó vẫn nhận ra người chủ - Tristan buồn bã nói.
Nhưng lúc
này thì Iđơn đã ngả vào ngực Tristan. Chàng rửa sạch khuôn mặt, đứng thẳng và
trở lại thân hình, gương mặt dễ thương như ngày trước. Họ chưa kịp kể cho nhau
nghe hết những gì đã xảy ra, thì Brangien đã vội vàng lên tiếng:
- Mọi
người có nghe tiếng tù và đang thổi không? Đấy là vua Mark đi săn đang trở về.
Xin chàng hãy chạy đi!
Iđơn kêu
lên trong đau đớn:
- Ôi tình
yêu, tình nghiệt ngã quá chừng! Tình chỉ ban cho một chút vui mừng để rồi suốt
đời đau khổ.
Tristan
phản đối:
- Đừng,
em ạ, đừng nguyền rủa tình yêu. Một giây lát của tình còn đáng giá hơn cả vạn
kiếp trôi đi trong bóng đêm mà thiếu ánh sáng của nó. Vĩnh biệt em, vĩnh biệt
em mãi mãi!
Tristan
lại cất bước ra đi, chàng đi tìm một cái chết trong trận đánh nhưng chưa bao
giờ gặp được một đối thủ xứng tầm. Tin đồn trong cung điện của vua Arthur rằng
Tristan xuất sắc hơn tất cả các hiệp sĩ của Hội bàn tròn bằng những chiến công
của mình. Tin này đến tai quận công Andret và một mối thù xưa giờ trở nên dữ
dội hơn bao giờ hết. Andret đang đỡ đầu cho viên quan, người mà ngày trước bị
đuổi khỏi Ailen. Cả hai bàn chuyện hãm hại Tristan.
Một hôm
Andret tổ chức chắn đường Tristan để cho viên quan nọ từ phía sau đến phóng một
mũi giáo có tẩm thuốc độc vào lưng chàng. Tristan không chết, nhưng thuốc độc
đã ngấm vào người.
Guvernal
đưa Tristan về cung điện Kanoel rồi cho gọi rất nhiều thầy thuốc chữa cho chàng
nhưng không một ai chữa được. Tristan hiểu rằng đã đến lúc mình phải chết. Chỉ
còn Iđơn là có thể cứu được chàng. Mà nếu không thì dù chỉ được nhìn thấy nàng
trước khi chết. Một lần cuối cùng.
Theo yêu
cầu của Tristan, một nhà điêu khắc đã tạc một bức tượng của Iđơn. Rất giống,
nhưng bức tượng vô tri càng làm cho lòng chàng thêm đau đớn. Chàng đề nghị
Guvernal đi tìm Iđơn về cho chàng.
- Xin hãy
sửa soạn hai cánh buồm: một màu đen và một màu trắng. Nếu trên con thuyền trở
về có Iđơn thì hãy căng buồm màu trắng, còn nếu không có Iđơn: màu đen.
Guvernal
vội vàng chuẩn bị thuyền để đi về Vương quốc Cornwall.
- Thưa
Hoàng hậu – Guvernal nài nỉ Iđơn – hiệp sĩ Tristan của tôi sắp chết. Hoàng hậu
có nhớ chàng đã chịu đựng biết bao đau khổ vì tình yêu đối với nàng. Chỉ có
nàng là có thể cứu được Tristan. Xin Hoàng hậu hãy cứu chàng.
- Cuộc
đời của chàng là cuộc đời của ta – Iđơn trả lời – cái chết của chàng cũng là
cái chết của ta. Nếu vua Mark không cho ta đi thì ta sẽ chết.
Bangien
vội vàng chạy đi tìm vua Mark. Nàng quì xuống dưới chân nhà vua và thừa nhận:
- Xin nhà
vua hãy giết con, do nhầm lẫn con đã đưa cho Iđơn và Tristan uống thứ nước uống
của tình. Hai người đã uống thứ nước này và không bao giờ họ có thể rời bỏ được
nhau. Và Bangien đã kể hết tất cả những gì đã từng xảy ra cho vua Mark nghe.
- Nghĩa
là đứa cháu của ta đã không hề có lỗi và Hoàng hậu cũng không hề có lỗi. Tất cả
chỉ vì thứ nước của tình yêu! Giờ thì ta đã hiểu ra tất cả.
Nói rồi
nhà vua vội vàng chạy đi tìm Iđơn.
- Ta cho
phép nàng đến với Tristan. Hãy vội vàng để có thể còn kịp cứu được cho nó. Từ
nay nàng cứ việc hành động theo ý nàng.
Cánh buồm
trên chiếc thuyền có màu trắng hơn cả đôi cánh thiên nga. Iđơn cầu nguyện cho
ngọn gió thổi mạnh hơn. Một phút bây giờ đối với nàng dài hơn cả một năm. Nàng
đã mang theo lọ thuốc. Chỉ cần sao cho kịp!
Tristan
đang đuối sức dần dần. Chàng đã không thể ngẩng đầu lên. Người đã từng chiến
thắng con quái vật và người khổng lồ giờ không còn đủ sức để nắm chặt bàn tay
mình. Chàng gọi hết người này đến người khác đi hỏi người gác trên ngọn tháp
liệu đã nhìn thấy cánh buồm trên biển chưa và nó có màu gì.
Nhưng
viên quan bị vua Ailen đuổi kia vẫn nuôi ý nghĩ trả thù Tristan. Hắn ta đổi tên
và tìm đến cung điện Kanoel làm một người lính trong đội quân canh ngôi tháp.
Chính trong ngày mà con thuyền sắp cập bến Kanoel, hắn được cử làm người gác
trên tháp.
- Này,
anh lính gác – một người được Tristan sai đi hỏi tin nói – cậu đã nhìn thấy
chiếc thuyền buồm chưa?
- Thấy
rồi, thấy rồi – tên quan nọ trả lời.
- Cánh
buồm có màu gì vậy?
- Màu
đen, đen như đêm tối.
Người này
mang tin về báo cho Tristan. Tristan thở dài, chàng quay mặt vào tường khẽ thì
thầm: “Iđơn, tình yêu của anh!” rồi chết.
Con
thuyền cập bến Kanoel, người bước xuống đầu tiên là Iđơn. Nàng chạy vội vàng
qua những người đang khóc nức nở nhưng không hỏi han gì một ai cả. Nhìn thấy
Tristan đã chết, nàng nói những lời như với người đang sống.
- Tại sao
anh không chờ em hở Tristan bội ước? Chỉ cần một giờ là em có thể chữa lành cho
anh, thế mà. Iđơn của anh vẫn còn sống đây nhưng cách anh chỉ một bước chân.
Nàng nằm xuống bên Tristan, ép đôi môi vào môi chàng, thở ra thật sâu, và chết.
Tin buồn
loan đi khắp nơi, đến tận những xứ sở xa xôi. Không còn ai buộc tội Tristan và
Iđơn. Những ai chưa một lần biết đến tình yêu thì đổ lỗi cho thứ nước uống kỳ
diệu. Còn ai đã từng nếm trải tình yêu trong đời thì bật khóc và không gì có
thể an ủi nổi. Người ta tiếc thương cho chàng hiệp sĩ Tristan của Hội bàn tròn.
Người ta cũng biết rằng ai đã giết chết Tristan, bởi vì sự phản bội thì không
gì che dấu nổi. Hiệp sĩ Lancelot đã cho gọi quận công Andret đấu kiếm và giết
chết hắn ta. Còn Guvernal trung thành của Tristan đi tìm viên quan độc ác. Như
con thú bị truy lùng đang ẩn nấp trong hang, viên quan nọ chạy đi trốn vào một
ngôi lều tồi tàn nhưng Guvernal đã tìm ra và giết chết hắn bằng ngọn giáo. Tất
cả những kẻ phản bội đều bị trừng trị một cách đích đáng.
Nhưng
tình yêu của Tristan và Iđơn đã không chết cùng với cuộc đời của họ. Vua Mark
ra lệnh làm hai quan tài – một bằng đá Canxedon cho Iđơn và một bằng đá Beryl
cho Tristan rồi chôn hai người gần nhau trong một nghĩa địa. Ở giữa hai ngôi mộ
là một Nhà Nguyện được xây cao. Và người ta thấy có một phép nhiệm màu.
Trên mộ
của Tristan mọc lên một bụi mận gai, nở hoa và ngát hương. Nhưng ngọn cây không
phải đi lên hướng mặt trời, mà leo quanh Nhà Nguyện, rồi xuyên vào trong mộ của
Iđơn để hai người không bao giờ xa cách.
Những
người dân nhìn thấy cảnh này đã báo cho vua Mark. Ba lần nhà vua ra lệnh cắt
bụi mận gai nhưng cả ba lần, hễ vừa cắt đi thì mấy ngày sau cây đã mọc lại như
cũ. Khi đã hiểu ra điều kỳ diệu này, nhà vua cấm không ai được cắt nó.
Vua Mark
muốn Guvernal và Bangien ở lại trong triều đình của mình nhưng họ không muốn.
Guvernal sau đó trở thành nhà vua của Vương quốc Lyonesse, mà đáng lẽ Tristan
sẽ là người thừa kế, còn Bangien trở thành vợ của Guvernal, Hoàng hậu của Vương
quốc Lyonesse.
Câu chuyện về Tristan và Iđơn (tiếng Anh: Tristan and Iseult; tiếng Pháp: Tristan et Iseut; tiếng Đức: Tristan und Isolde; tiếng Việt đọc là Tờ-ri-xtăng và I-đơn) có rất nhiều phiên
bản với nhiều thể loại khác nhau gồm tiểu thuyết, thơ, kịch bản phim, nhạc kịch
ôpêra… trải dài trong một thời gian dài từ thế kỷ XII cho đến nay và trong một
không gian nhiều quốc gia nên có rất nhiều dị bản, nội dung không hề thống
nhất. Khi biên soạn chúng tôi không dựa vào một bản nào từ đầu đến cuối nên có
một vài nhân vật tên có thể giống bản này nhưng không giống bản kia. Nội dung
cũng vậy, có thể nhiều hơn so với bản này và ít hơn so với bản kia. Chúng tôi
chọn những nội dung cho là phù hợp với người Việt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét