Tình Yêu trong đời là quí giá nhất
Ngày xửa ngày
xưa trên trái đất này có một hòn đảo, nơi cư ngụ tất cả mọi giá trị tinh thần.
Nhưng có một hôm chúng bỗng nhận ra rằng hòn đảo đang chìm dần vào nước biển.
Tất cả mọi giá trị ấy leo lên thuyền vào đất liền lánh nạn. Trên hòn đảo chỉ
còn một mình Tình Yêu ở lại. Tình Yêu đợi chờ đến giây phút cuối nhưng đến lúc
hiểu ra là đã không còn gì để đợi thì mới quyết định ra đi.
Tình Yêu nhờ
Giàu Có cho mình đi theo nhưng Giàu Có trả lời: “Trên thuyền của ta có quá
nhiều vàng bạc nên không còn chỗ để cho em”. Khi đó Tình Yêu nhờ Nỗi Buồn thì
Nỗi Buồn cũng nói: “Xin lỗi nhé, Tình Yêu, ta buồn nên lúc nào cũng cần sự cô
đơn”. Tình Yêu bèn nhờ xin Hãnh Diện nhưng Hãnh Diện trả lời rằng sợ Tình Yêu
làm mất đi sự hài hòa ở trên thuyền. Hỏi sang nhờ Hân Hoan thì Hân Hoan mải mê
với Vui Mừng nên không nghe ra lời khẩn khoản. Tình Yêu hoàn toàn tuyệt vọng…
Bỗng nhiên Tình
Yêu nghe một giọng nói từ phía sau: “Nào Tình Yêu, em hãy theo ta!” Tình Yêu
quay lại thấy một ông già. Ông già này chở Tình Yêu vào đến đất liền rồi lại
quay ra biển. Sau đấy, Tình Yêu sực nhớ là mình quên hỏi tên cái người đã giúp.
Khi đó Tình Yêu hỏi Nhận Thức:
– Nhận Thức có
biết là ai đã giúp cho em không? Cái ông già kia là ai vậy?
Nhận Thức trả
lời:
– Đấy là Thời
Gian.
– Thời Gian? –
Tình Yêu hỏi lại – thế tại sao Thời Gian lại giúp em?
Nhận Thức vừa
trả lời Tình Yêu, vừa bơi đi theo ông già lúc nãy:
– Bởi vì chỉ có
Thời Gian biết rằng Tình Yêu trong đời là quí giá nhất! …
……………………………………………………………………
Một hôm Điên Rồ
mời bạn bè đến nhà mình uống nước. Tất cả mọi người đều đến vui vẻ. Họ cùng ăn
bánh ngọt, uống trà atisô và hát hò. Sau đó Điên Rồ đề nghị mọi người cùng chơi
trò ú tim: “Tôi đếm đến một trăm, còn các bạn hãy chạy trốn. Người nào bị tìm
ra đầu tiên lại sẽ tiếp tục đếm đến một trăm”. Tất cả đồng ý, chỉ trừ Sợ Hãi và
Lười Nhác.
– Một, hai, ba…
– Điên Rồ bắt đầu đếm.
Tất cả chạy đi
trốn. Hân Hoan chạy trốn ra vườn. Nỗi Buồn ngồi khóc cho kiếp phù sinh. Ghen Tỵ
chạy đến bên Vui Mừng đang nấp sau vách đá dựng. Tuyệt Vọng thấy mất hết niềm
tin khi Điên Rồ đếm đến gần số 99.
– Một trăm! –
Điên Rồ kêu lên – Tôi đi tìm!
Người đầu tiên
bị tìm ra là Tò Mò. Tay này đang ghé mắt nhìn
xem ai sẽ bị bắt đầu tiên. Sau đó Điên Rồ tìm thấy Nghi Ngờ vắt vẻo trên bờ
giậu, đang lưỡng lự không biết nên trốn về phía nào…
Tất cả đã bị tìm
ra. Và Tò Mò bỗng hỏi:
– Thế Tình Yêu ở
đâu?
Tất cả chạy đi
tìm Tình Yêu. Điên Rồ chạy đi xa nhất và đến lúc lạc vào một khu vườn ngát
hương. Trong một bụi cây có tiếng ồn. Điên Rồ khẽ rung một cành hồng thì bỗng
có tiếng kêu. Đấy là Tình Yêu. Tình Yêu bị gai hoa hồng đâm vào mắt. Điên Rồ
cuống quít, gãi đầu gãi tai rồi quì xuống xin tha thứ. Sau đó, Điên Rồ hứa với
Tình Yêu rằng sẽ mãi mãi đi bên nàng. Và Tình Yêu đồng ý.
Kể từ ngày đó
cho đến bây giờ, Tình Yêu mù quáng luôn đi cùng với Điên Rồ.
Thần tình yêu và
Tâm hồn
Ngày
xưa ở xứ sở nọ có một ông vua và hoàng hậu sống với nhau
rất hạnh phúc. Họ có
ba cô con gái xinh đẹp mà cô út – tên là Tâm hồn – có sắc đẹp vượt xa sắc đẹp
của Thần Vệ Nữ.
Điều này đã làm
cho Thần Vệ Nữ rất bực tức và quyết định sẽ trừng phạt cô gái người trần mắt
thịt kia. Thần Vệ Nữ cho gọi con trai của mình – Thần Tình yêu – và bảo chàng:
“Con hãy làm sao cho Tâm hồn yêu một kẻ hèn mạt nhất và suốt đời bất hạnh với
hắn ta”.
Thần Tình yêu
bay đi thực hiện điều mẹ chàng ra lệnh nhưng tất cả lại xảy ra không như mong
muốn của Thần Vệ Nữ. Nhìn thấy Tâm hồn,
Thần Tình yêu vô cùng kinh ngạc bởi vẻ đẹp của nàng cũng như dáng vẻ của một
công chúa mà không còn nghi ngờ gì nữa, tình yêu đối với nàng đã bao trùm lấy
con tim của vị thần tình ái. Thần quyết định rằng người đẹp phải trở thành vợ
mình và Thần đã làm cho tất cả các chàng trai khác phải rời bỏ nàng.
Còn nhà vua và
hoàng hậu cứ băn khoăn một điều: hai cô chị đều đã đi lấy chồng thế mà Tâm hồn
dù có đẹp xinh như hương trời sắc nước vẫn sống với cha mẹ mà không thấy một
chàng trai nào giạm hỏi.
Nhà vua đem
chuyện này thưa với một nhà tiên tri, còn nhà tiên tri này (theo lời của Thần
Tình yêu) nói rằng công chúa có một số phận không bình thường. Nhà tiên tri nói
rằng vua về mặc áo cưới cô dâu cho công chúa rồi dẫn nàng lên đồi cao chờ một
chàng rể mà công chúa chưa biết mặt.
Cả vua và hoàng hậu đều tỏ ra lo lắng và
buồn phiền nhưng không dám trái ý thần thánh nên họ đã làm theo lời của nhà
tiên tri.
Nàng công chúa
tội nghiệp trong bộ áo cưới cô dâu một mình trên đỉnh đồi với một nỗi sợ hãi
không biết điều gì sẽ xảy ra với mình. Bỗng nhiên một cơn gió nhẹ bao trùm lấy
Tâm hồn, mang nàng từ trên đỉnh đồi trơ trọi xuống giữa thung lũng xanh và đặt
nàng lên thảm cỏ. ở gần đó có một cánh rừng, trong rừng cây có một cung điện
bằng đá cẩm thạch. Nhận thấy rằng không có gì nguy hiểm xảy ra với mình, công
chúa đã đến gần để xem cung điện. Cửa chính tự mở ra trước mặt công chúa và
nàng rụt rè bước vào trong cung điện.
Chưa bao giờ
công chúa được nhìn thấy toà lâu đài nguy nga tráng lệ như thế. Những bức tường
được dát vàng và bạc, trần nhà được làm bằng ngà voi, còn sàn nhà, nơi nàng
giẫm chân lên, được ghép bằng đá quí.
Một giọng nói từ
đâu đó vang lên: “Xin chào công chúa xinh đẹp! Nàng hãy là người chủ của cung
điện này”. Suốt cả ngày Tâm hồn đi dạo trong cung điện nhưng không thể nào đi hết
được tất cả các phòng. Những người đầy tớ vô hình đã hộ tống công chúa và thực
hiện những điều nàng mong muốn.
Buổi chiều, khi
đã mệt, Tâm hồn lên giường nằm ngủ thiếp đi và Thần Tình yêu cũng nằm xuống bên
nàng. Tâm hồn không nhìn thấy mà chỉ cảm thấy có người chồng chưa biết mặt, tuy
vậy nàng đã yêu chàng tha thiết. Buổi sáng, trước khi bình minh xuất hiện Thần
Tình yêu đã ra đi và lại trở về trong đêm tối.
Tâm hồn vô cùng
hạnh phúc sống trong lâu đài tráng lệ với người chồng của mình, cho dù người đó
nàng chưa biết mặt. Chỉ một điều làm cho nàng lo lắng: nàng biết rằng cha mẹ và
các chị của nàng đang đau khổ vì nghĩ rằng nàng đã chết.
Một lần, trong
đêm, Tâm hồn nói với Thần Tình yêu: “Chồng yêu dấu của em! Em không thể nào yên
tâm và sống hạnh phúc bên anh khi mà cha mẹ em đang sống trong đau khổ vì em.
Cho phép em được báo tin cho cha mẹ rằng em còn sống và mạnh khoẻ”. Nhưng Thần
Tình yêu trả lời: “Tốt nhất em đừng làm điều này kẻo lại rước về tai hoạ”.
Tâm hồn không
dám đòi hỏi nhưng từ hôm đó nàng trở nên trầm tư, buồn bã cho dù chồng có âu
yếm hết lời. Còn Thần Tình yêu không chịu nổi cảnh khi nhìn thấy vợ mình buồn
bã, chàng nói: “Ta sẽ thực hiện điều mong muốn của em. Em sẽ gặp lại các cô chị
của em nhưng hãy coi chừng họ có thể khuyên em làm điều dại dột”.
Chàng sai Thần
gió đi đón các chị gái của Tâm hồn và họ được đưa đến cung điện. Nhìn thấy cô
em gái còn sống và khoẻ mạnh họ vô cùng mừng rỡ. Nhưng khi Tâm hồn kể cho họ
nghe rằng nàng vô cùng hạnh phúc và dẫn họ đi quanh cung điện, chỉ cho họ thấy
sự giàu có của mình thì trong lòng các cô chị trỗi dậy điều ghen tỵ.
Khi các cô chị
hỏi về người chồng thì Tâm hồn đã hồn nhiên trả lời rằng chồng của nàng tốt
bụng, luôn dịu dàng và có lẽ còn rất trẻ nhưng nàng không khẳng định được điều
này vì chồng chỉ đến với nàng trong đêm tối. Nghe xong những điều này thì các
cô chị lại càng ghen hơn nữa bởi trong số họ một người có ông chồng già và đầu
hói trọc như quả bí ngô còn người kia có chồng bị bệnh thấp khớp co quắp lại,
suốt ngày bôi thứ thuốc mỡ hôi hám.
Trở về nhà các
cô chị thậm chí không nói cho cha mẹ biết rằng Tâm hồn còn sống khoẻ mạnh mà
lại đi nghĩ ra mưu kế hòng chiếm đoạt hạnh phúc của cô em…
Sau một thời
gian Tâm hồn lại muốn được gặp các cô chị và cũng như lần trước, họ lại được
Thần gió mang đến cung điện.
Vừa nhìn thấy
Tâm hồn các cô chị với vẻ mặt đau khổ đã kêu lên: “Thật là tai hoạ cho em.
Chồng em là một con rắn ác độc và kinh tởm. Những người dân ở đây đã nhiều lần
nhìn thấy nó bò qua sông rồi vào trong cung điện. Em hãy coi chừng! Một ngày
nào đó nó sẽ cắn em và em sẽ chết một cái chết khủng khiếp”. Rồi cả hai người
cùng khóc nức nở.
Khi đó Tâm hồn
hoảng sợ hỏi hai cô chị: “Thế em phải làm gì bây giờ?” Hai cô chị nói: “Em hãy
giấu vào dưới chăn một con dao sắc và đêm đến, khi nó vào giường em hãy giết nó
đi”. Thế rồi hai cô chị nham hiểm trở về nhà, bỏ lại cô em trong sợ hãi và đau
khổ.
Sau
khi hoàn hồn lại Tâm hồn tỏ ra nghi ngờ những lời các cô chị và nàng quyết định
trước khi giết chồng phải nhìn rõ mặt để xem có đúng chồng mình là con rắn ác
độc và kinh tởm như lời các cô chị hay không. Nàng giấu một ngọn đèn ở dưới
gối.
Đến đêm, như
thường lệ, Thần Tình yêu đến với Tâm hồn. Khi chàng ngủ thiếp đi Tâm hồn lặng
lẽ châm đèn và lặng đi vì sợ hãi nhìn lên người chồng của mình. Nhưng nàng đã
vô cùng sung sướng khi thay vì con rắn ác độc và kinh tởm nàng nhìn thấy thiên
thần đôi cánh bạc.
Cánh tay của Tâm
hồn run run, ngọn đèn nghiêng xuống và một giọt dầu nóng rơi xuống vai người
chồng đang ngủ. Ngay lập tức Thần Tình yêu tỉnh dậy. Nhìn thấy Tâm hồn với cây
đèn trong tay, chàng kêu lên trong giận dữ và đau đớn: “Em đã nghe theo lời xui
của các cô chị, đã giết chết hạnh phúc của chúng mình. Ta có thể trừng phạt em
một cách nghiệt ngã nhưng ta chỉ trừng phạt em bằng sự xa cách với ta”. Nói xong
Thần Tình yêu vỗ cánh bay đi.
Tâm hồn còn lại
một mình suốt ngày chỉ biết khóc và thầm nguyền rủa sự nông nỗi, cả tin của
mình. Sau đó nàng từ giã cung điện nguy nga kia để lên đường đi tìm kiếm người
chồng yêu dấu.
Còn Thần tình
yêu thì đã bay về cung điện của Thần Vệ Nữ. Bờ vai bị bỏng càng đau thêm khiến
chàng kêu lên đau đớn.
Thần Vệ Nữ giận
đứa con của mình vì không hỏi ý mẹ đã cưới cho mình cô gái mà Nữ Thần mong cho
điều ác nhưng Nữ Thần tức giận Tâm hồn còn nhiều hơn nữa. Nữ Thần cấm các thiên
thần và người trần giúp đỡ cô gái bất hạnh kia, cấm không được ai che chở hoặc
an ủi Tâm hồn.
Còn Tâm hồn sau
một thời gian dài phiêu bạt kỳ hồ, từ chối biết bao người, cuối cùng nàng cũng
đến được cung điện của Thần Vệ Nữ.
Nữ Thần đón Tâm
hồn bằng những lời chửi rủa và nhạo báng. Cho rằng Tâm hồn chỉ đáng làm một
người hầu, Nữ Thần đã sai lấy hạt kê, đại mạch, hạt anh túc và đậu ván trộn lẫn
vào nhau trong một thúng to rồi sai Tâm hồn phải nhặt chúng ra từng loại.
Tâm hồn chỉ biết
ngồi khóc vì công việc không biết đến bao giờ mới xong nhưng có một chú kiến đã
tỏ lòng thương. Kiến về gọi cả đàn ra và chỉ trong giây lát đã làm xong việc mà
Nữ Thần giao.
Khi đó Nữ Thần
ra lệnh cho Tâm hồn đi vào rừng, nơi có bầy cừu lông vàng đang gặm cỏ để lấy
lông của chúng mang về. Nhưng bầy cừu rất dữ và hay đánh nhau, không cho ai đến
gần mình. Tâm hồn chỉ biết đứng bên bờ suối, không dám đến gần bầy cừu đang gặm
cỏ.
Bỗng có tiếng
xào xạc rồi một cây sậy bên bờ suối lên tiếng: “Con hãy đợi đến giữa trưa, khi
đó bầy cừu sẽ ngủ thì con đi vào rừng và sẽ thấy có rất nhiều lông bị mắc lại
trên những bụi cây”. Tâm hồn làm theo lời khuyên của cây sậy và đã mang về cho
Thần Vệ Nữ một bó lông cừu vàng.
Nhưng Thần Vệ Nữ
vẫn chưa hài lòng và ra lệnh cho Tâm hồn phải lấy một bình nước nguồn từ con
suối trên đỉnh vách đá cao dựng đứng.
Khi Tâm hồn ôm
chiếc bình pha lê đứng dưới chân vách đá nhìn lên tuyệt vọng thì có một con đại
bàng bay ngang qua. Đại bàng chộp lấy bình pha lê rồi bay lên đỉnh vách đá múc
đầy bình nước nguồn xuống trao cho Tâm hồn.
Thần Vệ Nữ tức
giận, nghĩ ra một việc mới, bắt Tâm hồn đi xuống âm phủ, vào vương quốc Thần
chết hỏi xin Ngài một cái hòm, không được mở ra rồi mang về cho Thần Vệ Nữ.
Nàng công chúa
bất hạnh nghĩ rằng thà chết còn hơn là đi làm việc này. Nàng leo lên một cái
tháp cao để nhảy xuống tự tử. Vẻ đau đớn của nàng đã làm cho những viên đá trên
tháp tỏ lòng thương xót. Những viên đá này lên tiếng an ủi Tâm hồn và chỉ cho
nàng con đường đi xuống âm phủ, bảo nàng hãy cho người lái đò qua con sông ngăn
cách cõi dương thế và âm phủ hai đồng tiền và ném cho con chó canh cổng âm phủ
hai miếng bánh mỳ.
Thần
chết trao cho Tâm hồn một chiếc hòm. Nàng nhớ rằng Thần Vệ Nữ đã dặn nàng không
được mở ra nhưng nàng đã không kiềm chế được sự tò mò. Vừa bước chân lên cõi
trần gian nàng liền mở nắp đậy chiếc hòm. Trong chiếc hòm này là một giấc ngủ
giống như cái chết. Một làn khói đen bao trùm lấy Tâm hồn, nàng ngã xuống đất
và ngủ thiếp đi.
Lúc này vết bỏng
trên vai Thần Tình yêu cũng đã lên da, cả cơn đau và cơn giận Tâm hồn cũng đã
đi qua. Chàng bay đi tìm vợ và tìm thấy nàng đang ngủ say. Chàng đánh thức nàng
bằng một nụ hôn nồng thắm. Tâm hồn kể cho chồng nghe về những chuyện mà Thần Vệ
Nữ đã làm đối với nàng. Chàng hứa với vợ rằng từ nay sẽ không bao giờ xảy ra điều
đó nữa. Chàng bay đến Thần Dớt nhờ ngài hoà giải mẹ và vợ mình.
Thần
Dớt cho gọi Thần Vệ Nữ: “Con gái của ta! Con chớ buồn phiền rằng con trai của
con đã chọn cho mình người vợ không phải là thần tiên mà người trần mắt thịt.
Ta sẽ ban cho nàng sự bất tử và nàng sẽ trở thành tiên”. Nói rồi Ngài rót đầy
một cốc nước tiên đưa cho Tâm hồn uống.
Từ đó Tâm hồn
trở thành tiên như người chồng của mình. Các vị thần ngợi ca sắc đẹp và phẩm
hạnh của nàng. Thần Vệ Nữ cũng đành hoà giải và nhận Tâm hồn là con dâu của mình.
Sau này vợ chồng
Thần Tình yêu và Tâm hồn sinh một đứa con gái có tên là Hạnh Phúc. Câu chuyện
về Thần Tình yêu và Tâm hồn đã trở thành đề tài của rất nhiều tác phẩm nghệ
thuật – thơ, ca, nhạc, hoạ, kịch và điêu khắc.
Còn nếu như bạn đã từng đọc tiểu thuyết Con lừa
vàng thì câu chuyện này được biên soạn từ tác phẩm nói trên. Câu chuyện này
có nguồn gốc Hy Lạp nhưng trở thành nổi tiếng qua tác phẩm của nhà văn La Mã
(thế kỉ thứ 2) – Apuleius. Nhân vật của tiểu thuyết là một bà ở, trước khi kể
chuyện này đã nói: “Tôi biết nhiều câu chuyện hay của ngày xửa ngày xưa… ”. Như
vậy, Apuleius muốn nối đến nguồn gốc dân gian của câu chuyện về Thần tình yêu
và Tâm hồn.
Apuleius gọi các
vị thần bằng tên La Mã: Amour, Venus, Jupiter... nhưng tên Psyche – từ tiếng Hy
Lạp – nghĩa là “Tâm hồn”. Sau này câu chuyện Thần Tình yêu và Tâm hồn được
người đời giải thích ngụ ý nói về sự phiêu du của tâm hồn con người khát khao
được hòa nhập với tình yêu làm một.
Thần ái tình
Nhà triết học Platon trong đối thoại triết học “Bữa
tiệc” của mình đã viết về nguồn gốc của tình yêu như vậy:
“Ta nghĩ rằng con người hoàn toàn không nhận thức
được sức mạnh của tình yêu, vì rằng nếu họ nhận thức được thì đã lập đền thờ và
dâng đồ tế lễ, thế mà người ta đã không làm gì cả, mặc dù điều này cần làm
trước tiên. Bởi vì – Thần ái tình là vị thần yêu con người nhất, giúp cho con
người chữa lành bệnh, mà điều này đối với loài người là hạnh phúc lớn nhất.
Chính vì thế, ta cố gắng giải thích cho các người sức mạnh của Thần ái tình, và
sau đó sẽ làm thầy cho kẻ khác.
Trước tiên ta
cần biết về bản chất của con người và những gì mà nó đã phải chịu đựng. Thuở
xưa bản chất của ta không như bây giờ mà hoàn toàn khác. Đầu tiên, con người có
ba giống, không phải hai giống như bây giờ – đàn ông và phụ nữ, vì còn có một
giống thứ ba kết hợp trong mình những dấu hiệu của hai giống kia; bây giờ nó đã
biến mất, chỉ còn lại tên gọi – androgyne (lưỡng tính), nó kết hợp trong mình
những đặc tính của cả đàn ông và phụ nữ. Ngoài ra, thân thể của tất cả có hình
tròn, lưng và ngực không khác gì nhau, có bốn tay và bốn chân và mỗi người trên
cổ hình tròn có hai khuôn mặt hoàn toàn giống nhau nhìn ra hai phía trái ngược,
hai đôi tai, hai bộ phận kín, những gì còn lại có thể hình dung qua những điều
đã nói trên. Con người như thế đi lại hoặc là đi thẳng như ta bây giờ, nhưng
một trong hai phần về phía trước, hoặc nếu vội thì lăn như bánh xe, điều này
cho phép con người chạy nhanh về phía trước. Đã từng có ba giống là vì giống
đực có nguồn gốc từ mặt trời, giống cái có nguồn gốc từ đất, còn giống thứ ba –
từ mặt trăng, vì mặt trăng kết hợp cả hai. Còn về hình cầu của những sinh vật
này và sự đi lăn thì giống với tổ tiên của họ. Bằng sức mạnh khủng khiếp của
mình họ nuôi những ý nghĩ to lớn và thậm chí xâm phạm đến cả quyền lực của các
vị thần mà Homer nói về Ephialtes và Otus, tức là nói về họ: trèo lên trời để
tấn công các vị thần.
Và thế là thần
Dớt cùng các vị thần khác mới họp bàn để tìm cách đối phó nhưng không biết bằng
cách nào; giết họ bằng tiếng sấm, giết loài người như những kẻ khổng lồ trước
đây thì các vị thần sẽ không còn cống vật và sự tôn kính của con người nhưng
hoà giải với những kẻ nổi loạn như vậy thì cũng không xong. Cuối cùng thần Dớt
cũng nghĩ ra một điều và nói:
– Ta có lẽ đã
tìm ra cách để giữ lại loài người và chấm dứt sự nổi loạn bằng cách giảm sức
lực của chúng. Ta sẽ cắt đôi chúng thành hai nửa; thứ nhất, chúng sẽ yếu hơn,
thứ hai, ta sẽ có lợi hơn vì số lượng sẽ nhiều gấp đôi. Và chúng sẽ đi thẳng
trên hai bàn chân. Còn nếu như chúng lại vẫn tiếp tục nổi loạn – Ngài nói – thì
ta lại tiếp tục xẻ đôi một lần nữa cho chúng chỉ còn nhảy trên một bàn chân.
Nói xong, Ngài
cắt con người ra làm đôi như bổ quả táo hay quả trứng.
Bởi thế, mỗi
chúng ta – là một nửa của con người bị cắt làm đôi, và bởi thế mỗi con người
luôn đi tìm nửa còn lại của mình. Đàn ông là một nửa của sinh vật kia say mê đi
tìm phụ nữ, đa số họ thuộc giống này còn phụ nữ đam mê và phóng đãng với đàn
ông.
Một số phụ nữ
không thật sự ham muốn đàn ông mà hấp dẫn phụ nữ nhiều hơn và những người đồng
tính thuộc giống này. Tuy nhiên, một số đàn ông vẫn ham mê những gì thuộc đàn
ông: từ tuổi ấu thơ, là những sinh vật giống đực, họ thích nằm và ôm ấp những
người đàn ông.
Một khi nào, một người nào mà gặp một nửa của mình
thì cả hai bên đều tràn ngập một thứ tình cảm quyến luyến và tha thiết đượm
tình yêu. Người ta không muốn rời nhau dù nửa bước. Những người sống với nhau
suốt đời cũng không biết được rằng họ cần gì ở nhau, bởi lẽ không thể khẳng
định rằng chỉ vì thoả mãn sắc dục mà người ta khát khao nhau đến vậy. Rõ ràng
tâm hồn của mỗi người muốn một cái gì đó khác, cụ thể là cái gì không thể nói
mà chỉ đoán một cách lờ mờ, bóng gió về ước muốn của mình. Và giá như Thần Lửa
hiện ra trước mặt họ khi họ nằm bên nhau, Thần sẽ giơ vũ khí ra và hỏi: “Con
người, các ngươi cần gì ở nhau?” – sau
khi thấy họ khó trả lời, Thần sẽ hỏi tiếp: “Có lẽ các ngươi muốn ở bên nhau
thật lâu và không muốn rời nhau cả đêm cũng như ngày? Nếu các ngươi mong muốn
như vậy thì ta sẵn sàng làm cho hai người thành một, một khi các ngươi còn
sống, sẽ sống một cuộc đời chung, còn khi chết, dưới âm phủ sẽ là một xác chết
thay vì hai, vì rằng hai người chết một cái chết chung. Chỉ có điều hãy nghĩ
cho kỹ có phải các người khao khát điều này không, các ngươi liệu có bằng lòng
nếu điều đó xảy ra?” Ta tin tưởng rằng mỗi người đều không từ chối lời đề nghị
như vậy, nhưng vẫn biết rằng ta đã nghe cái điều mà từ lâu ta mơ ước, lòng khát
khao mãnh liệt được hoà nhập với người ta yêu làm một. Nguyên nhân của điều này
là nguồn gốc ban đầu của chúng ta.
Bởi thế, tình yêu là sự khát khao hướng tới sự toàn
vẹn. Từ xa xưa hai chúng ta là một, còn bây giờ chỉ vì dại dột mà chúng ta bị
làm cho cách biệt”.
Tình yêu
Nhà thần học,
nhà văn Osho viết:
“Đừng dành dụm
tình yêu của bạn và đừng tính đếm. Đừng hà tiện. Bạn sẽ đánh mất tình yêu.
Ngược lại, hãy để cho tình đâm hoa kết trái, hãy chia sẻ, hãy phân phát tình,
hãy để cho tình lớn lên”.
Một ông vua có
ba đứa con trai và ông vua này muốn chọn một người thừa kế. Đấy là việc vô cùng
khó, bởi cả ba người đều khôn ngoan, dũng cảm và tài hoa. Họ lại là những người
anh em sinh ba – cùng một tuổi. Nhà vua đem chuyện này hỏi một nhà thông thái
và nhận được một lời khuyên.
Nhà vua trở về
nhà, cho gọi ba đứa con. Ông trao cho mỗi người một túi hạt giống hoa và nói
với họ là ông phải làm một chuyến hành hương về miền đất thánh.
– Chuyến hành
hương phải mất mấy năm. Một năm, hai năm, ba năm, mà có thể còn lâu hơn. Đây sẽ
là sự thử thách đối với các con. Những hạt giống này các con trả lại cho cha
khi cha quay trở lại, ai người bảo quản giống tốt hơn, người ấy sẽ là người
thừa kế của cha.
Và nhà vua bắt
đầu chuyến hành hương về miền đất thánh.
Người con trai
thứ nhất chẳng biết làm gì với túi hạt giống kia bèn đem cho vào tủ cất, để khi
cha trở về những hạt giống vẫn đúng là những hạt giống mà cha trao cho ngày
trước.
Người con trai
thứ hai nghĩ: “Nếu ta đem cất vào tủ như người anh thì những hạt giống này sẽ
hỏng. Mà hạt giống hỏng thì không còn là hạt giống”. Người này mang túi hạt
giống ra chợ bán lấy tiền và nghĩ rằng: “Khi cha quay về mình sẽ ra chợ mua túi
hạt giống mới, chúng sẽ tốt hơn những hạt giống của cha ngày trước”.
Còn người con
trai thứ ba mang túi hạt giống ra vườn ươm, gieo những hạt này trên một vùng
đất rộng.
Ba năm sau, vua
cha quay trở về. Người con trai thứ nhất mở tủ ra, những hạt giống đã mốc meo.
Vua cha bảo: “Đây có phải là những hạt giống mà cha đưa cho con đâu, những hạt
giống kia có thể gieo thành những bông hoa và tỏa mùi hương, còn những hạt
giống này có mùi thối”. Người con nhất mực phản đối, rằng đây chính là những
hạt giống mà cha đã trao ngày trước, nhưng vua cha nói: “Con là người duy vật”.
Người con trai
thứ hai chạy ra chợ mua một túi hạt giống mới đưa cho vua cha, nhưng vua cha
bảo: “Đây là những hạt giống khác. Suy nghĩ của con quả là hay hơn, nhưng đấy
không phải là phẩm chất mà cha muốn nhìn thấy ở người thừa kế. Con là một nhà
tâm lý”.
Vua cha bước
sang người con trai thứ ba với một niềm hy vọng, nhưng đồng thời cùng với một
nỗi lo: “Không biết người con thứ ba đã làm gì?” Người này dẫn vua cha đi ra
vườn, nơi có ngàn vạn bông hoa nở thắm và nói với vua cha: “Đây chính là những
hạt giống mà cha đã giao cho con, đợi ít nữa hoa tàn con sẽ gom về và giao trả
lại cho cha hạt giống”. Vua cha bảo: “Con là người thừa kế của ta. Với hạt
giống hoa chính phải hành động là như thế!”
Những
ai để dành là không hiểu cuộc đời, còn người tính toán thì cũng là người hiểu
chưa thấu đáo, chỉ đầu óc sáng tạo có thể hiểu được cuộc đời. Đấy là vẻ đẹp của
hoa – nó không thể nào dành dụm. Nó tượng trưng cho thần thánh – mà thánh thần
thì không thể dành dụm để cho nhiều. Nó là biểu tượng của tình yêu – mà tình
yêu thì không thể nào tích cóp.
Không ngẫu nhiên
mà hoa là biểu tượng của tình yêu ở mọi thời đại, mọi thể chế, mọi quốc gia.
Tình yêu cũng giống như hoa – nếu như tình đã nở hoa trong bạn – thì bạn cần
đem chia sẻ, đem trao. Và bạn càng trao nhiều bao nhiêu thì khối tình càng lớn.
Nếu bạn cứ tiếp tục đem trao tặng thì sẽ đến một ngày bạn sẽ trở thành một mạch
nước nguồn không thay đổi của tình yêu.
Tình yêu là gì?
Nhà thơ Percy Bysshe Shelley trong một tiểu luận
triết học về tình yêu, viết:
“Tình yêu là
gì? Hãy hỏi người đang sống: đời là gì. Hãy hỏi người đang cầu nguyện: Thượng
Đế là ai.
Tôi không biết được điều gì ở trong những người khác,
thậm chí ở bạn, người mà tôi đang nói cùng. Theo dáng vẻ bề ngoài, tôi thấy
rằng những người này giống với tôi nhưng khi tôi quyết định tìm ra một cái gì
đấy chung với tất cả mọi người và mở cõi lòng mình với họ thì hóa ra tôi đang
nói bằng một ngôn ngữ mà họ không hiểu được, giống như mình bị lạc vào một xứ
sở hoang vu và xa lạ. Tôi càng có thêm kinh nghiệm thì càng cảm thấy khoảng
cách và càng thấy xa hơn những gì xưa đồng điệu. Đem phân chia tâm hồn ra phần
rạo rực, xốn xang và phần nhu nhược, yếu hèn, bằng vẻ dịu dàng tôi đi tìm sự
nhận thức nhưng chỉ gặp sự chống trả quyết liệt và chịu nếm mùi cay đắng.
Và bạn sẽ hỏi, tình yêu là gì? Đó là sự ham mê khủng
khiếp đối với tất cả những gì ta hình dung ra, những gì ta sợ, những gì ta hy
vọng ở bên ngoài bản thân ta, khi ta nhận ra trong mình có một khoảng trống
không được thỏa mãn và ta khát khao thức dậy ở mọi người một cái điều gì chung
mà ta đang chịu đựng. Nếu ta bàn luận – thì ta mong được trở thành người làm
chứng; nếu ta tưởng tượng – thì ta mong sự hình dung của mình cũng sẽ nảy ra
trong đầu óc người khác; nếu ta cảm xúc – thì ta muốn tâm hồn người khác sẽ
rung nhịp cùng với tâm hồn này, để cho đôi mắt của ai sẽ cháy lên khi bắt gặp,
và sẽ rót ánh sáng của mình vào ánh sáng này, để cho bờ môi cháy bừng bằng máu
nóng của con tim ai mà không gặp phải bờ môi giá băng và bất động. Tình yêu là
thế đấy. Đó là mối liên hệ và là điều bí ẩn kết gắn một con người không chỉ với
một con người mà với tất cả những gì sống động. Ta đi qua cuộc đời, và từ
khoảnh khắc đầu tiên có điều gì đấy ở trong ta mãnh liệt khát khao một điều gì
tương tự. Điều này, có lẽ, cũng giống như con trẻ hướng về vú mẹ, ta càng lớn
lên thì niềm khát khao này cũng lớn lên. Trong cái “tôi” của tâm hồn, ta mang
máng nhìn ra cái bản sao tí hon của ta nhưng ta coi thường và đoán xét nó, cái
hình mẫu lý tưởng mà ta có thể hình dung ra trong bản chất của con người. Không
chỉ diện mạo bề ngoài mà tất cả những bộ phận cấu thành nên con người ta, tấm
gương phản chiếu chỉ những hình ảnh sáng sủa và thanh khiết; hồn trong hồn ta
vẽ ra thiên đàng của mình bằng một vòng ma thuật mà không cái ác hay sự buồn
rầu, đau khổ nào có thể đi qua. Ta thường so sánh thiên đàng này với tất cả
tình cảm của mình và ước mong tìm ra một cái gì tương tự. Đi tìm cái tương đồng
của mình; đi tìm một đầu óc thông minh, biết đánh giá; tìm một sự hình dung có
khả năng hiểu rõ những cung bậc tinh tế, khó nắm bắt của tình cảm mà ta nâng
niu, trìu mến; một thể xác cùng biết rung một nhịp như bộ dây của hai cây đàn
hòa theo giọng ca tuyệt vời của người ca sĩ; tìm ra tất cả trong một sự tương
đồng, đó là điều mà tâm hồn ta khao khát – đấy là cái mục đích không nhìn ra và
không thể đạt đến, là cái mà tình yêu khát khao hướng đến. Để đạt được mục đích
này, tâm hồn buộc ta nắm bắt dù chỉ là cái bóng nhỏ nhoi của cái người, mà nếu
thiếu, thì con tim không hề yên nghỉ. Bởi thế, khi ở trong tình trạng cô đơn
hoặc trong cái hoang vắng giữa những người không hiểu ta, ta yêu cỏ, yêu hoa,
yêu bầu trời, yêu dòng nước chảy. Trong cái run rẩy của chiếc lá mùa xuân,
trong bầu không khí màu xanh ta tìm ra sự hoà nhịp thầm kín với con tim mình.
Trong ngọn gió không lời có tài hùng biện, trong tiếng rì rào giữa những cây
lau có khúc nhạc du dương êm ái và có một mối liên hệ không nhìn thấy của chúng
với một cái gì đó ở trong ta, làm nảy sinh ra trong hồn ta một điều gì mừng rỡ,
bao trùm lấy hơi thở; khơi ra dòng lệ thật đằm thắm, dịu dàng, giống như lòng
tự hào về đất nước, quê hương hay giọng nói của người yêu dấu chỉ nói cho một
mình ta. Sterne* nói rằng, giá mà ông một mình giữa bãi hoang thì có lẽ ông đã
yêu một cây thông nào đấy. Khi lòng khát khao này, khả năng này chết đi thì con
người sẽ trở thành một quan tài sống: chỉ còn lại cái vỏ mà trước đây đã từng
có”.
Con tim rộng mở
Chuyện kể rằng
vua nước Pháp Louis từng được nghe kể về một giáo sĩ của giáo phái thần bí có
phép lạ, đã cứu được rất nhiều người, bèn quyết định thân hành đến ngọn núi,
nơi giáo sĩ này hành đạo.
Nhà vua cải
trang thành một người hành hương khắc khổ đến gõ cửa và xin gặp giáo sĩ. Người
trông đền vào báo cho giáo sĩ rằng có một kẻ hành hương xa lạ muốn gặp ông.
Giáo sĩ rất vui mừng, vội vàng chạy ra cổng. Họ ôm chầm lấy nhau, hôn nhau như
những người bạn lâu ngày gặp lại. Họ tỏ ra như những người yêu nhau chung thủy
mà không một ai nói một lời nào. Và họ cứ im lặng như vậy cho đến lúc chia tay.
Sau đấy, những
người coi đèn nghe rằng người hành hương xa lạ đó chính là nhà vua nước Pháp,
đã nói với giáo sĩ:
– Sao cha lại
dại dột vậy, sao cha không nói gì với nhà vua muốn đến nghe cha nói?
– Các con yêu
quí của ta – giáo sĩ trả lời – các con chớ ngạc nhiên rằng cả ta và nhà vua
không nói với nhau một lời nào, bởi vì khi hai hai người ôm nhau thì con tim
của người đó rộng mở cho ta và con tim ta – cho người đó. Cả hai người đều nhìn
thấy tất cả trong tấm gương của vĩnh hằng. Sự im lặng còn nói nhiều hơn những
gì muốn nói, và cả những gì không thể nói.
Tình yêu và sự
mong muốn
Nhà văn
Anhel de Kuate viết: “Bạn chớ nhầm lẫn tình yêu và sự mong muốn. Tình yêu – đấy
là mặt trời, còn mong muốn chỉ là tia chớp. Mong muốn làm cho ta chói mắt, còn
mặt trời mang lại cuộc đời. Người mong muốn sẵn sàng hy sinh, còn tình yêu chân
chính không cần và không tin lễ vật. Tình yêu không lấy của người này trao cho
người khác. Tình là bản chất của cuộc đời. Mà cuộc đời mình thì không trao cho
người khác. Sự mong muốn cứ ngỡ như hạnh phúc nhưng thực ra là lửa đốt tâm hồn,
đấy là đám cháy mù quáng và khắc nghiệt. Nếu bạn yêu thể xác – thì đấy chỉ là
sự mong muốn. Tình yêu – đó là thái độ với con người chứ không phải với thể xác
của nó, và đây là bí mật của tình yêu.
Cả cuộc
đời ta cố gắng để tìm ra chính mình. Đấy là con đường nhọc nhằn. Nhưng còn khó
khăn hơn đi tìm ánh sáng trong người khác. Đấy là điều tại vì sao tình không
sinh ra ngay lập tức mà ngay lập tức chỉ xuất hiện mong muốn. Những ai không
thể phân biệt được tình yêu và sự mong muốn ắt sẽ nếm mùi cay đắng. Những ai
chỉ biết hy sinh – những kẻ đó không yêu. Ai không tìm ra chính mình thì không
thể nào yêu được”.
Sức mạnh của tình
yêu
Ngày xưa ở một làng nọ có chàng trai trẻ yêu đơn
phương một cô gái đẹp nhất làng. Cô gái có quá nhiều người muốn cầu hôn nên
không nhận lời ai cả.
Chàng trai quyết định phải trở thành một người mạnh
mẽ và can đảm. Chàng lên đường nhập ngũ. Sau 3 năm trở về làng như một anh hùng
nhưng người đẹp vẫn không thèm để ý.
Chàng trai lại quyết định phải trở thành một người
giàu có vì tin rằng các cô gái dễ ngã lòng trước những món quà tặng đắt tiền.
Đầu tiên, chàng làm vệ sĩ cho một thương nhân và học được ở người này nhiều
điều để sau mở công ty của mình. Sau một thời gian chàng trở về làng nổi tiếng
là một người giàu có. Nhưng cô gái vẫn thế, không chỉ hững hỡ với những món quà
đắt tiền mà còn chỉ sang những người đàn ông khác.
Thế là chàng trai lại lên đường, chàng quyết định đi
học hỏi sự không ngoan. Chàng bỏ hết hết công việc kinh doanh để đi tìm trí
tuệ. Mấy năm sau lại trở về làng và nổi tiếng là một nhà thông thái. Chàng đã
hiểu về cuộc đời, không còn tìm đến nhà cô gái nữa mà sống cuộc đời lặng lẽ và
chia sẻ trí tuệ của mình với bạn bè.
Thời gian cứ trôi đi mà cô gái kia vẫn không chịu
lấy ai cả. Đến một hôm cô chợt nhận ra là mình đã không còn vẻ đẹp như xưa và
cũng chẳng còn ai muốn lấy cô làm vợ. Một hôm cô tự tìm đến nhà thông thái và
hỏi rằng ông có muốn lấy cô làm vợ. Và nhà thông thái đồng ý.
Thiên hạ ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao ông lại lấy gái già, lấy cái người mà đã
từng làm cho ông bao nhiêu điều ác?
Nhà thông thái trả lời:
– Tôi chỉ nhìn thấy điều tốt đẹp. Nếu như không phải
cô ta thì tôi đã không trở thành con người tôi như bây giờ.
Ba người khách
Một người đàn ông coi rừng sống với vợ và con gái
trong ngôi nhà nhỏ ở trong rừng. Một buổi tối có tiếng gõ cửa. Người vợ chạy ra
nhìn thấy ba người phụ nữ trùm khăn voan.
– Chúng tôi là – một người nói – May mắn, Giàu có và
Tình yêu. Anh chị làm ơn cho một ngươi trong số chúng tôi vào nhà. Cho ai vào
là do anh chị quyết định.
Người vợ quay vào hỏi ý kiến chồng và con gái.
– Em nghĩ là nên cho May mắn vào – người vợ nói – có
may mắn thì mọi việc sẽ tốt đẹp, trôi chảy.
– Không phải – người chồng nói – đợi cho mọi việc
trôi chảy thì đến bao giờ? Tốt nhất là cho Giàu có vào nhà, ta sẽ hết khó khăn
ngay lập tức.
– Ôi, bố mẹ ơi – cô con gái nài nỉ – bố mẹ hãy cho
Tình yêu vào nhà. Con từ lâu ước ao được gặp Tình yêu.
Cả bố và mẹ nhìn nhau, nói với nhau điều gì rồi
quyết định chiều theo ý của cô con gái. Người vợ đi ra cửa và nói:
– Chúng tôi chọn Tình yêu.
Tình yêu bước
vào nhà nhưng dắt tay theo cả May mắn và Giàu có.
Đối thoại với Tình yêu
Ngày xưa ở Ấn Độ
có một cô gái nghèo nhưng xinh đẹp sống ở một ngôi nhà nhỏ ven sông. Có rất
nhiều chàng trai tỏ tình nhưng cô gái đều từ chối. Một hôm, cô gái đang tưới
hoa trong vườn thì có một chàng trai đi ngang qua đấy. Chàng trai bước vào vườn
hoa nói với cô gái:
– Em đẹp lắm,
anh chưa biết tên em và tên bố mẹ em nhưng con tim anh như muốn vỡ tung khỏi
lồng ngực. Cho anh làm người yêu em. Anh sẽ tặng cho em những gì anh có thể
nhưng quan trọng nhất là anh tặng cho em tình yêu.
Cô gái từ chối
và chàng trai thất vọng ra đi. Lúc này có một ông già bước vào. Đôi mắt ông già
ánh lên một thứ ánh sáng rất lạ lùng. Ông già bảo cô gái:
– Già xin lỗi vì
đã vô tình nghe câu chuyện của hai người, già không hiểu tại sao con từ chối?
Chàng trai hứa với con điều mà mọi phụ nữ trên đời đều ao ước – chàng hứa với
con tình yêu.
Cô gái trả lời:
– Con không hiểu
được những người phụ nữ đi tìm tình yêu mà không tìm thấy. Tình yêu ở khắp nơi.
Tình ở trong những bông hoa, trên đồng cỏ, tình ở trong gió, trong mây. Con đây
không cần người ta cho con tình yêu bởi vì tình yêu ở trong trái tim con. Con
là một phần của Tình yêu với Thượng Đế và không cần một tình yêu nào nữa. Cứ để
cho chàng trai mang tình yêu của mình tặng cho người cần đến nó.
– Con nói rằng
tất cả đều là tình yêu. Con cho rằng ta đây cũng là tình yêu? Nhưng mà ta đã
già, bây giờ ta chỉ suy nghĩ về cái chết.
– Vâng, già cũng
là tình yêu, bởi vì ngay cả cái chết cũng là tình yêu.
Sau những lời
này, cô gái cảm thấy đầu óc mình choáng váng và tựa hồ như nhìn qua màn sương,
cô nhìn thấy không phải ông già mà là một người phụ nữ đẹp đứng trước mặt.
Người phụ nữ nói:
– Đúng thế, ta
là Tình yêu. Con nhận được tình yêu từ mọi thứ mà tay con chạm vào, mọi thứ mà
mắt con nhìn thấy. Nhưng sự thử thách lớn nhất trong tình yêu – đó là cái chết
thì con chưa biết đến. Có muốn không?
Cô gái trả lời:
– Vâng ạ.
Người phụ nữ cầm
tay cô gái dẫn về trời. Ở đâu đấy nàng nhìn xuống thấy vườn hoa và xác của
mình. Nhưng nàng đã không cần. Linh hồn nàng đi theo người phụ nữ – Tình yêu.
Con sóng và vách đá
Ngày xửa ngày
xưa có một con sóng. Con sóng này thích đùa với gió và vuốt ve lên bờ đá. Một
hôm con sóng này đến một vịnh chưa hề quen biết, ở đó có một vách đá cao. Con
sóng kết bạn với vách đá này, chúng trò chuyện với nhau hàng giờ không biết
chán. Một hôm sóng hiểu rằng mình đã yêu vách đá, còn vách đá cũng cảm thấy
thích con sóng vui vẻ và vô tư. Nhưng vách đá bảo sóng:
– Không, em
không thể yêu ta. Ta là đá, là vách đá. Ta không hề biết yêu. Em sẽ làm cho ta
tan nát mất.
Nhưng con sóng
không hề dừng lại. Sóng vuốt ve lên bờ đá và tung toé lên những bọt nước trắng
như bông. Sóng bắt mình trò chuyện cùng vách đá và gỡ ra tất cả những vỏ sò bám
ở xung quanh. Nhưng vách đá nói với sóng:
– Ta là đá, ta
cứng rắn vô cùng, ta không cần sự vỗ về âu yếm của em.
Nhưng con sóng
vẫn xô vào vách đá và tung lên những bọt nước trắng như bông… Sau đó nhiều năm
tình yêu của sóng dành cho vách đá vẫn không hề thuyên giảm. Vách đá làm ra vẻ
không để ý đến những điều này nhưng sóng vẫn tiếp tục xô vào…
Một hôm con sóng
tự nhiên biến mất. Buổi sáng tỉnh giấc vách đá không còn thấy sóng đâu. Nhưng
vách đá bắt mình không nghĩ suy về sóng. Năm tháng nối đuôi nhau mà con sóng đã
đi đến nơi nào không còn quay lại. Rất nhiều năm sau đấy, con sóng bỗng quay về
nhưng sóng đã thay đổi nhiều so với ngày xưa. Bây giờ sóng hiểu về cuộc đời
nhiều hơn, sóng đã không còn vui vẻ và vô tư nữa nhưng có một điều sóng vẫn yêu
vách đá như xưa. Còn vách đá vẫn tỏ ra hững hờ, có vẻ không quan tâm đến việc
sóng quay về gì cả. Bởi vì vách đá là vách đá, làm sao vách đá có thể tỏ ra vẻ
mềm yếu của mình?
Sau một thời
gian, sóng vẫn tiếp tục trò chuyện cùng vách đá nhưng đã không còn những câu
chuyện tha thiết, kín thầm và những đêm thức trắng. Vách đá cũng có phần già đi
theo năm tháng vì nước biển bào mòn. Còn con sóng vẫn du hành, sóng biết ngày
một nhiều hơn về những xứ sở và những con người mới. Một hôm quay trở lại, sóng
bỗng nhận ra rằng mình đã không còn yêu vách đá. Vách đá cũng hiểu điều này và
hiểu thêm một điều: mình không thể nào thiếu sóng, không thể thiếu những câu
chuyện bí ẩn, lạ lùng về những xứ sở xa xăm, không thể thiếu những lời âu yếm,
thì thầm, những vuốt ve dịu ngọt… Vách đá bảo sóng:
– Vâng, ta là
đá, là vách đá nhưng mà ta không thể sống thiếu em!
Và vách đổ kềnh
lên con sóng… Còn con sóng chỉ còn biết hôn lên vách đá và nói lời vĩnh biệt.
Con chim khao khát tự do
Trong một đối thoại triết học, nhà văn Osho viết:
“Tình yêu – là mùi hương hơn là một bông hoa. Bông
hoa thì có hình dáng, mà hình dáng thì gợi ra những giới hạn. Tình là vô hạn
nên không thể có hình dáng. Ta thường không hiểu điều này nên cố gắng vẽ cho
tình màu sắc, hình dáng, đặt cho tình những giới hạn. Ta càng thành công trong
việc này bao nhiêu thì tình còn lại ít bấy nhiêu – tình sẽ biến mất, tình sẽ
chết. Tình yêu cần như một con
chim bay giữa bầu trời xanh chứ không phải nhốt
trong lồng. Ngay cả, nếu bạn có chiếc lồng vàng thì vẫn là đem giết nó. Con
chim giữa trời xanh hoàn toàn khác với con chim ở trong lồng. Đấy là hai khái
niệm khác nhau. Mặc dù chúng giống nhau vẻ ngoài nhưng con chim bay giữa trời,
trong gió, trong mây – là con chim tự do, và bởi thế, con chim này biết được
thế nào là hạnh phúc. Con chim ở trong lồng chỉ có vẻ ngoài là giống con chim
bay giữa trời mà thôi, bởi vì, con chim này không biết bầu trời, không biết tự
do, không biết thế nào là hạnh phúc. Tình yêu là con chim khao khát tự do. Để
cho tình lớn lên cần một bầu trời xanh. Đừng bao giờ giam tình ở trong lồng,
đừng bao giờ bắt tình theo ý muốn, đừng trao cho tình địa chỉ, tên gọi hay hình
dáng, đừng bao giờ dán nhãn mác cho tình. Hãy cứ để cho tình mãi mãi là mùi
hương và luôn thầm kín, và khi đó, tình sẽ mang bạn trên đôi cánh đi vào vô tận
vô cùng!”
Ngọn Gió và bông Hoa
Ngọn gió gặp một
bông Hoa và yêu bông Hoa này. Gió vuốt ve Hoa và Hoa cũng đáp lại tình yêu của
gió bằng mùi hương ngào ngạt.
Nhưng Gió cứ ngỡ
rằng điều này còn quá ít. Gió nghĩ bụng: “Nếu ta trao cho Hoa tất cả sức mạnh
của mình thì Hoa cũng sẽ trao lại nhiều hơn”. Và thế là Gió thổi thật mạnh lên
cánh Hoa. Nhưng Hoa không chịu nổi sự đam mê quá mức đã ngã gục.
Gió nâng cánh
Hoa lên, cố làm cho Hoa tươi lại nhưng không thể. Khi đó Gió thổi nhẹ bằng hơi
thở nhẹ nhàng của tình yêu nhưng Hoa cứ héo úa dần dần. Gió gào lên:
– Ta trao cho em
tất cả sức lực của mình, còn em thì ngã gục! Tại vì sao em không mạnh mẽ như
thế với ta, có nghĩa là, em không hề yêu ta!
Nhưng Hoa không
nói gì. Hoa đã chết.
Kẻ đang yêu hãy
nhớ rằng: tình yêu không đo bằng sức mạnh mà bằng vẻ dịu dàng. Thà mười lần
phải khổ nhục giữ gìn cũng còn hơn chỉ một lần nhưng đổ vỡ!
Hoa hồng đỏ
Một người thủy
thủ luôn nhận được những bức thư của một cô gái. Tên cô là Hoa hồng. Họ viết
thư cho nhau đều đặn trong ba năm. Chàng thủy thủ nhận được thư là lại viết trả
lời và hiểu ra rằng mình không thể sống thiếu những bức thư như thế. Họ yêu
nhau mà không hiểu được vì sao.
Ngày chàng được
ra quân, họ hẹn gặp nhau ở nhà ga thành phố vào lúc 5 giờ chiều. Cô gái viết
trong thư rằng cô sẽ cầm trên tay bông hoa hồng đỏ. Chàng thủy thủ chưa bao giờ
nhìn thấy ảnh của Hoa hồng, không biết nàng bao nhiêu tuổi, đẹp hay không đẹp,
mập hay gầy, cao hay thấp…
Chàng thủy thủ
đi ra nhà ga. Khi đồng hồ chỉ đúng 5 giờ thì một người phụ nữ xuất hiện, cầm
trên tay một bông hồng đỏ. Người này chừng tuổi 60. Chàng thủy thủ đã có thể bỏ
đi nhưng chàng không làm như vậy. Người này đã viết thư cho chàng suốt thời
gian chàng ở biển, người này từng gửi cho chàng nhiều quà tặng, an ủi chàng
những lúc buồn… Chàng thủy thủ bước đến trước mặt người phụ nữ và giới thiệu về
mình. Còn người phụ nữ nói rằng chàng đã nhầm, rằng Hoa hồng là người đứng ở
phía sau. Chàng thủy thủ quay lưng và nhận ra Hoa hồng. Đó là một cô gái trẻ và
xinh đẹp. Người phụ nữ giải thích rằng cô gái nhờ cầm hộ bông hoa hồng đỏ.
Nếu như chàng đã
bỏ đi thì tất cả đã kết thúc nhưng bởi vì chàng đã không bỏ đi nên mới biết
được sự thật.
...phải chăng sự thật chỉ đến với những ai quyết không bao giờ bỏ đi khi chưa thấy được câu trả lời?...(huv)*một cảm nhận.
Trả lờiXóa